So với cái thói thích thừa nước đục thả câu của Lục Cảnh Lễ, Trần Cánh chỉ tốn có 3 phút để giải quyết tất cả mọi việc, hiệu suất cực kì nhanh chóng, liên tục dội hết quả bom này đến quả bom khác.
Lương Phi Tinh đột nhiên phát hiện ra mình chẳng có việc gì để làm cả, thế nên sờ sờ mũi nói một câu: "Được rồi, giờ là tiết mục đặt câu hỏi, mọi có vấn đề gì thì hỏi đi!"
Đám phóng viên: "..."
- -- Bọn họ hỏi.... hỏi cái khỉ gì bây giờ!!!!
Tình tiết của vở kịch này chuyển biến quá nhanh, ngoắt một cái đã thay đổi 180 độ, khiến bọn họ chẳng biết phải hỏi gì nữa!
Thực ra mới đầu bọn họ cũng nghĩ tới việc Trương Cường bị người khác mua chuộc để vu oan cho Ninh Tịch.
Nhưng lại không ngờ đến, người mua chuộc lại chính là Ninh Tuyết Lạc, tất cả đều do một tay Ninh Tuyết Lạc tự biên tự diễn, tất cả đều bị Ninh Tuyết Lạc đùa bỡn?
Bọn họ khó có thể chấp nhận được sự thật này nhưng chứng cớ lại sờ sờ ra trước mặt họ, dù có muốn chối bỏ cũng không thể chối bỏ được.
Một lúc lâu sau mới có một cánh tay rụt rè giơ lên.
Lương Phi Tinh gật đầu ý bảo anh ta có thể hỏi.
Phóng viên đó đứng dậy nhìn về phía Trần Cánh: “Xin hỏi vị luật sư này, các vị từ đâu mà có được những chứng cớ này, có hợp pháp không? Các vị làm thế nào để chứng minh tính chân thật của những chứng cứ này?”
Trần Cánh liếc vị phóng viên kia một cái: “Tôi có mặt ở đây đã đủ chứng minh tính chân thật của nó.”
“À...” Phóng viên nọ cứng họng, không có cách nào phản bác. Dù sao với quyền uy và sự chuyên nghiệp của Trần Cánh, anh ta hỏi vấn đề này quả đúng là tự rước lấy nhục. .
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
“Ngoài ra cách chúng tôi có được chứng cứ là hoàn toàn hợp pháp, đây là những gì mà phía cảnh sát âm thầm điều tra cung cấp cho chúng tôi.” Trần Cánh dùng vẻ mặt chính công vô tư khiến cho người ta tin tưởng câu nói này của anh.
Tất cả phóng viên đều gật đầu, không có ai còn nghi ngờ về tính hợp pháp cũng như sư chân thực của chứng cớ nữa.
Ninh Tịch có chút lúng túng quấn quấn lấy ngọn tóc, thật đúng là khâm phục Trần đại trạng, cô ngồi chỉ nghe thôi mà còn thấy chột dạ nữa là.
Bói đâu ra mà hợp pháp chứ, khẩu cung là do cô nghiêm hình bức cung mà có, còn chứng cớ là do Lục Đình Kiêu hack được. Chẳng trách lúc đầu cô nhìn thấy Trần Cánh lại cảm thấy quen quen như thể gặp ở đâu rồi, bây giờ thì đã biết tại sao rồi, cung cách làm việc của Trần Cánh và Lục Đình Kiêu vô cùng giống nhau.
Quả nhiên là vật họp theo loài, nồi nào úp vung nấy.
Đám phóng viên nhanh chóng lấy lại tỉnh táo sau cú shock vừa rồi tranh nhau đặt câu hỏi.
Phóng viên: “Tôi muốn hỏi tổng giám đốc Lục, tại sao ngài lại bỏ nhiều công sức và thời gian như thế để giúp Ninh Tịch, có phải giống như lời đồn, ngài và Ninh Tịch có mối quan hệ riêng tư đặc biệt nào đó đúng không?”
Lục Cảnh Lễ xoa xoa cằm, trong bụng nghĩ thầm đúng là có mối quan hệ đặc biệt Ninh Tịch chẳng phải là chị dâu của anh ta còn gì.
“Quan hệ giữa tôi và Ninh Tịch ấy à, có thể dùng một câu để miêu tả, *Bá Nhạc và thiên lý mã.”
* Bá Nhạc và thiên lý mã: một điển tích về việc coi trọng người tài của người TQ xưa.
“Còn về phần tại sao chúng tôi lại bỏ nhiều công sức và thời gian ra như vậy, đương nhiêu là vì tôi tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của bản thân, tin chắc cô ấy đáng để làm vậy, sau này Tinh Huy sẽ hối hận vì đã từ bỏ cô ấy.”