Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 237: Cô ấy rất tốt




Nhà cũ của Lục gia ở giữa sườn núi, trong khuôn viên còn có nguyên một mảng núi rừng, từ cổng đến lúc vào được nhà còn phải mất thêm hai mươi phút lái xe, hai bên đường đều là cây cối xanh tốt, phong cảnh đẹp vô cùng.
Nghe nói chỗ này có long mạch gì đó, là phong thủy bảo địa(1) của Đế đô.
(1) Phong thủy bảo địa: vùng đất hội tụ đủ ngũ hành, tứ tượng... mang lại may mắn cho người ở.
Nhờ phúc của Tiểu Bảo, Ninh Tịch cũng coi như được mở mang kiến thức!
Xuyên qua cửa kính xe, Ninh Tịch thấy hai ông bà Lục gia đã sớm chờ sẵn ở cửa, con mắt trông mong chờ đợi cháu trai giống như bao người ông bà khác.
Ninh Tịch vỗ về bánh bao nhỏ trong ngực: “Mau đi đi! Đừng quên lời cô dặn con đó, cố gắng lên nha!”
Nhìn sự khích lệ cùng mong chờ trong mắt Ninh Tịch, bánh bao nhỏ kiên định gật gật đầu để Lục Đình Kiêu dắt xuống xe, đi ba bước quay đầu một lần.
Thấy cháu trai bảo bối, hai ông bà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng nghênh đón.
Lục lão phu nhân kích động đến hai mắt cũng ướt, oán trách con trai: “Thằng nhóc thối, vì con mà chúng ta phải nhịn mấy tháng không được gặp Tiểu Bảo! Kết quả vẫn không thấy con mang con dâu về cho mẹ!”
Lục Đình Kiêu họ nhẹ một tiếng, tỏ ý trong xe phía sau còn có người, ở khoảng cách này Ninh Tịch có thể sẽ nghe thấy.
Trên thực tế, quả thật Ninh Tịch nghe thấy.
Ỷ vào việc kính xe chỉ cho người bên trong thấy được bên ngoài mà người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, Ninh Tịch trực tiếp đem lỗ tai dán sát vào cửa sổ nghe lén xem bọn họ nói cái gì, đúng lúc nghe được những lời này của Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân kích động: “Con dâu cũng tới? Để nó xuống xe cho ba mẹ gặp mặt chút nào!”
“Mẹ...” Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nói: “Cô ấy xấu hổ, mẹ đừng dọa cô ấy.”
Ninh Tịch gật đầu liên tục, đúng đúng đúng, tôi xấu hổ, ngàn vạn lần đừng gọi tôi ra!
May mà lúc này Lục lão gia nói một câu dời đi sự chú ý của mọi người.
“Tiểu Bảo đang viết cái gì vậy?” Lục lão gia hồ nghi hỏi.
Lục lão phu nhân thấy bạn già nói vậy liền quay ra nhìn Tiểu Bảo đang cắm đầu hì hụi, không biết đang viết cái gì.
Một lát sau, Tiểu Bảo giơ bảng lên, đôi mắt đen bóng như trân châu mở to nhìn ông nội và bà nội.
Trên bảng viết --- [Ông nội, bà nội, Tiểu Bảo rất nhớ hai người!]
Lục lão gia cùng Lục lão phu nhân nhìn rõ dòng chữ trên bảng xong, cả hai đều trố mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ sau đó bắt đầu đỏ hốc mắt.
Lục lão phu nhân nhìn bạn già với vẻ mặt không thể tin nổi: “Tôi... Tôi nhìn lầm rồi sao? Tiểu Bảo gọi tôi là bà nội!”
Mặc dù không phải chân chính “gọi” nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo gọi bà là bà nội!
Từ trước tới nay thằng bé chưa bao giờ để ý bọn họ, thậm chí còn có chút bài xích.
“Cũng gọi ông nội nữa!” Lục lão gia tử tự hào bổ sung.
“Còn nói rất nhớ chúng ta nữa...” Lục lão phu nhân không nhịn được nữa, ôm Tiểu Bảo khóc: “Tâm can của bà nội à! Cháu biết bà nội vui biết chừng nào không?”
Lục lão gia thở dài, sau đó nhìn Lục Đình Kiêu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đình Kiêu, cô gái con thích rất tốt, cô ấy dạy Tiểu Bảo rất tốt.”
Ông chỉ biết tiểu Bảo sáng sủa hơn nhiều cũng chịu ra khỏi cửa nhưng hoàn hoàn toàn không ngờ tiểu Bảo lại tiến bộ lớn như vậy.
Quả thực khiến người ta vui mừng quá mức!
“Còn không đúng sao? Hơn nữa nuôi cũng rất tốt, ông nhìn cháu tôi bây giờ mập mạp như nào! So với lúc trong hình còn mập hơn!” Lục lão phu nhân vui mừng nói.
“Ừ, cô ấy rất tốt.” Lục Đình Kiêu liếc nhìn chiếc xe sau lưng, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lục lão gia vỗ vai anh một cái, chân thành nói: “Con trai, cố gắng lên, tốn nhiều công phu vào, chúng ta sẽ ủng hộ, phối hợp vô điều kiện với con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.