Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 239: Đồng phục tình thú




“Ừ, đi thôi.” Lục Đình Kiêu gật đầu, xong lái xe đi về phía căn hộ trước đây của cô.
Ninh Tịch còn tưởng tránh được một kiếp liền vội vàng nói: “Tự tôi đi là được rồi, đồ của tôi khá nhiều có khi phải gọi công ty dọn nhà tới chuyển!”
“Không sao, chứa được.”
Trong đầu Ninh Tịch thầm nghĩ xe của anh thì rộng rãi đấy nhưng làm sao chứa hết được nhiều đồ như vậy, nghĩ mình là Doraemon sao?
Nhưng dáng vẻ chắc chắn của Lục Đình Kiêu khiến cô không thể phản bác lại được, chỉ có thể để anh lái xe thằng đến dưới lầu chỗ cô ở.
Thôi bỏ đi, bỏ đi... cùng nhau dọn nhà đã là kết quả tương đối an toàn rồi, chắc chắn sẽ không ái muội được đâu.
Bởi vì đã lâu không có người ở nên trên đồ đạc trong phòng đã đóng một lớp bụi, cửa sổ cũng không biết mở ra từ lúc nào, lá cây bị gió thổi vào rơi đầy đất.
Ánh mắt Lục Đình Kiêu tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo mấy phần ấm áp, chậm rãi lướt qua mỗi một xó xỉnh trong gian phòng.
“Sao vậy?” Ninh Tịch khó hiểu nhìn anh.
“Không có gì.” Lục Đình Kiêu thu hồi ánh mắt.
Mặc dù chỉ là cái phòng nát do Tinh Huy sắp xếp cho cô nhưng ở đây lại có kỉ niệm quý báu của bọn họ. Ừ, được rồi, trở về sẽ cho người mua lại...
“Cần tôi làm gì?” Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch gãi đầu, tìm một cái hộp không thật to tới sau đó chỉ vào một cái giá sách thật cao nói: “Có thể giúp tôi xếp sách trên kệ vào thùng không?”
“Được.” Lục Đình Kiêu xắn tay áo, bắt đầu luôn.
Ninh Tịch nhìn một thân quần áo còn đắt hơn cả cái nhà này, đau trứng mà xoa xoa trán, cô nói: “Chờ một chút... anh chờ tôi một chút!”
Nói xong không biết móc đâu ra một cái áo blouse trắng của bác sĩ đưa cho anh: “Anh cởi áo khoác ra, mặc cái này vào, chống bụi.”
Lục Đình Kiêu nghe lời cởi áo khoác, có chút ngạc nhiên nhìn cái áo blouse trắng trước mặt: “Ở đâu ra?”
“Trang phục diễn, lúc trước có một đoàn làm phim nghèo đến độ đồ diễn cũng không mua nổi, cho nên tôi đành tự mua!” Ninh Tịch nói xong choàng lên cho anh: “May mà cái áo này cũng rộng rãi!”
Sau khi nói xong, Ninh Tịch cứ ngây người nhìn Lục Đình Kiêu, không tự chủ được nuốt nước bọt, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Lục Đình Kiêu mặc áo blouse trắng cũng gợi tình quá đi! Đây chính là đồng phục tình thú đó nha ~
Mẹ nó, ngay cả dọn nhà cũng không an toàn!
“Sao vậy?”
Ninh Tịch vội lắc đầu lấy lại tinh thần: “Không sao không sao... chúng ta bắt đầu đi! Tôi đi sửa sang quần áo!”
“Ừ.” Lục Đình Kiêu gật đầu liếc nhìn bóng lưng chạy thục mạng của cô gái, bắt đầu thu dọn giá sách.
Lục Đình Kiêu làm việc nhìn thì rất ung dung nhưng trên thực tế tốc độ lại rất nhanh, hiệu suất rất cao, chỉ một loáng đã dọn sạch giá sách.
Đang dọn thì trong một quyển tuyển tập Shakespeare rớt ra một tấm ảnh.
Lục Đình Kiêu tiện tay nhặt lên.
Trong ảnh là một nhóm người trẻ tuổi, tất cả đều đang mặc trang phục Punk gắn rất nhiều kim loại nặng nề, Ninh Tịch đứng ngay giữa, tóc rất ngắn, mặc một bộ đồ đua xe màu đen, cười vô cùng "đểu giả" nhìn giống như một cậu thanh niên đẹp trai.
Cánh tay cô tùy ý đặt trên vai một người đàn ông, nghiêng đầu nói chuyện với người nọ, nhìn dáng vẻ vô cùng thân mật, hẳn là người cô rất thân.
Nhưng người đàn ông kia đang nghiêng đầu bật bật lửa, lại thêm ánh sáng mờ mờ tối tối, cho nên không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một gò má mơ hồ.
(Đại gia YS?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.