Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 242: Dùng cái này để dỗ con gái vậy thì nhổ luôn củ cải đó đi




Căn hộ mới của Ninh Tịch ở trên tầng bảy của Châu Giang Đế Cảnh, trang trí nội thất đơn giản mà phù hợp, đằng sau sân ban công là cảnh bờ sông xinh đẹp, so với cái căn hộ của Tinh Huy thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Cô, Lục Đình Kiêu cộng thêm cả tài xế, chia nhau mang toàn bộ đồ đạc lên phòng.
Nhìn cả phòng đầy đồ, Ninh Tịch lau mồ hôi: “Vẫn còn một bao cuối cùng nữa, để tôi xuống lấy cho!”
Lục Đình Kiêu gật đầu: “Ừ, để tôi giúp em sắp xếp lại.”
“Đợi một chút, tôi quên mất cái này.” Ninh Tịch rút một cái hộp quà màu đen từ một trong số những chiếc vali ra.
“Đây là cái gì?” Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch cười hì hì tỏ vẻ thần bí nói: “Thứ dùng để dỗ con gái đó.”
Dưới lầu...
Ninh Tịch xách nốt bao đồ cuối cùng đi vào đại sảnh, nhìn thấy cô bé tiếp tân đứng đằng sau quầy đang ngó ra đánh giá cô, bắt gặp ánh mắt của cô thì ngay lập tức rụt đầu lại giả vờ bận rộn.
Lễ tân của Châu Giang Đế Cảnh đã từng gặp rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nên không thấy làm lạ nhưng dạo này Ninh Tịch khá là nổi tiếng, đột nhiên nhìn thấy cô, cô bé ấy cũng hơi kinh ngạc, huống hồ cô còn đến cùng với một người đàn ông vô cùng đẹp trai, cực kì thần bí.
Ninh Tịch cười thân thiện với cô, sau đó bước về phía cô.
Cô lễ tân nhìn thấy cô đi về phía mình thì có hơi kinh ngạc, sau đó to gan đánh bạo hỏi: “Cô là Ninh Tịch à?”
Ninh Tịch gật đầu: “Ừ, đúng rồi, hôm nay tôi vừa mới chuyển đến.”
Nói rồi cô rút cái hộp quà màu đen vừa nãy mang theo xuống đưa cho cô ấy: “Lần đầu gặp mặt có chút quà gọi là... sau này vẫn còn phải nhờ cô giúp đỡ nhiều!”
"... Cái này… cái này tôi không dám nhận đâu.”
“Không sao đâu, đây cũng là quà người ta tặng tôi ấy mà, không phải mua. Cô cứ cầm lấy đi! Môi cô đẹp thế này, dùng nó chắc chắn sẽ rất xinh!”
Cô gái ngượng ngùng sờ môi mình, hai gò má đỏ bừng: “Vậy… cám… cám ơn cô nhé!”
“Đừng khách sáo!”
Sau khi Ninh Tịch đi xa rồi, cô bé lễ tân lập tức mở hộp quà ra nhìn xem, sau đó liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Woa! Là một bộ đầy đủ mười hai thỏi son, màu sắc khác nhau.
Ôi trời ơi! Cô cực kì thích nhãn hiệu son này nhưng mà không mua nổi, bạn trai lại là tên chậm tiêu, tặng quà mấy lần đều là mấy cái thứ kì quái, moá nó chứ, có thể tặng cho bà một thỏi son được không!!!!
Thật không ngờ cái cô Ninh Tịch này làm người khéo thật đấy.
Tuy rằng ngôi sao tặng đồ cho cô không ít nhưng thái độ một đám đều như nhau kênh kiệu ngạo mạn, tiện tay vứt mấy thứ mình không cần đi, cứ như là bố thí.
Đâu có giống Ninh Tịch, tặng quà thôi cũng khiến cho người nhận quà vui mừng! Nhìn đã biết là cố ý chuẩn bị rồi!
Phần lớn mọi người đều coi thường nhân viên quèn như cô nhưng lại không biết cái nghề này của cô biết cực kì nhiều bí mật đó nha...
Cửa thang máy...
“Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ thế mà lại gặp Thường Lị ở đây, cũng khéo thật.
“Ninh Tịch…” Thường Lị kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ như thể đang phòng cướp: “Cô đến đây làm gì?”
Ninh Tịch trợn mắt trắng dã: “Đây là nhà chị à? Chỉ cho phép mỗi mình chị đến được hay sao?”
Thường Lị khoanh tay ôm ngực, khinh bỉ đánh giá dáng vẻ đang bám đầy bụi bẩn của cô lúc này: “Hừ, tuy không phải là nhà của tôi... nhưng đây cũng không phải là nơi loại người như cô có thể vào được!”
Ninh Tịch lướt qua cô ta bước thẳng vào thang máy sau đó liền ấn nút đóng cửa: “Thật ngại quá đi mất, tôi sống ở đây!”
Thường Lị nghe thế ngây ra tại chỗ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.