Ninh Tịch nghe vậy tỏ ra khó xử: “Hả? Thôi không cần đâu, nửa đêm nửa hôm chạy tới bệnh viện vì ăn no mất mặt lắm!”
“Thể diện quan trọng hay cơ thể quan trọng?” Lục Đình Kiêu không nói hai lời vội cầm lấy ví và điện thoại, sau đó bế cô lên.
Ninh Tịch vội xua tay: “Ụa... Lục Đình Kiêu... không được... đổi tư thế khác đi... Anh đỡ tôi đi từ từ thôi... Tư thế này khó chịu lắm...”
“Em...” Lục Đình Kiêu vừa giận vừa thương, đành phải đặt cô xuống, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.
Lúc tới phòng cấp cứu của bệnh viên, quần áo và tóc Ninh Tịch đã ướt đẫm mồ hôi.
Thêm việc Ninh Tịch cứ ôm bụng suốt và Lục Đình Kiêu cứ trưng ra vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi, một y tá vội đỡ lấy Ninh Tịch: “Sắp sinh à? Mau! Mau lên xe đẩy đi!”
NInh Tịch kéo khẩu trang lên, tránh để người ta nhận ra, sau đó hắc tuyến đầy đầu giải thích: “Không... không phải đâu chị y tá ơi! Em ăn no quá thôi!”
“....” Viên y tá cạn lời một giây, cúi đầu nhìn bụng cô, lúc này mới phát hiện bụng chỉ hơi nhô lên, quả thật không giống thai phụ: “Khám dạ dày xin mời rẽ trái!”
“Cảm ơn!”
Hơn nửa đêm, sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng có kết quả chẩn đoán bệnh của Ninh Tịch.
Trong khoảng thời gian ngắn lại ăn uống quá nhiều kèm theo áp lực dẫn đến việc bị viêm dạ dày cấp tính.
Lục Đình Kiêu vuốt ve gò má trắng bệch của cô gái đang nằm trên giường bệnh, tỏ ra đau lòng: “Còn đau không?”
Ninh Tịch khổ sở gật đầu: “Đau, có điều đỡ hơn nhiều so với lúc nãy rồi... Ừm, Lục Đình Kiêu, còn một chuyện...”
“Chuyện gì? Em nói đi.”
Ninh Tịch chần chừ một lúc, xấu hổ nói: “Lợi của tôi hình như bị cái nhẫn kia cạ vào rách da rồi, ban nãy không cảm thấy gì, giờ đau quá...”
Lục Đình Kiêu đỡ trán, dở khóc dở cười xoa tóc cô: “Đợi chút, để tôi đi mua thuốc cho em.”
“Ừm.”
Sau khi Lục Đình Kiêu đi khỏi, Ninh Tịch mới thở dài một hơi, sau đó vội sờ lên cái bụng to tròn của mình.
Không ngờ đúng giờ phút mấu chốt cái bụng lại cứu cô một mạng!
Nhưng mà... Cảm giác ăn no đúng là khó chịu! Cả đời này cô cũng không muốn nếm trải lần thứ hai nữa đâu.
Trước đây có một khoảng thời gian, vì quá bận nên có một thời gian dài cô ăn uống không đúng bữa, kết quả có một lần cũng đột phát viêm dạ dày cấp tính vào nửa đêm...
Khác ở chỗ, lần trước là vì nửa đêm nên không gọi được xe, cô đành phải tự mình lái xe máy tới viện, tự đi đăng kí, tự lấy thuốc, ngồi một mình ở hành làng dài lạnh lẽo để truyền dịch...
Lục Đình Kiêu quay lại rất nhanh.
Anh cầm thuốc ngồi xuống cạnh giường, sau đó mở chai thuốc ra, nghiêm túc dặn dò: “Đây thuốc bôi ngoài da, há miệng nào để tôi bôi thuốc cho em.”
Ninh Tịch ngoan ngoãn há miệng, lưỡi không cẩn thận chạm vào, cô nhíu mày: “Đắng...”
“Cố chịu một chút, đừng chạm vào nó.”
“Ừ.”
Bôi thuốc xong, Lục Đình Kiêu vẫn dịu dàng nhìn cô, khẽ nỉ non đổi cách gọi: “Cô à...”
Ninh Tịch giật mình ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại được là anh đang gọi mình: “Hả?”
“Em xin lỗi...” Lục Đình Kiêu khẽ thở dài tự trách, sau đó anh nhấc tay cô lên, đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn tay: “Đều tại em học không giỏi nên mới khiến cô bị thương.”
Tim Ninh Tịch đập lệch nửa nhịp.
Chết cha... sáu mươi phần trăm rồi... Sau mươi mốt... sáu mươi hai... sáu mươi ba rồi... đang trên đà tăng lên nữa kìa...
Làm gì có chuyện học không giỏi!
Rõ ràng là học bá(1)thì có!!!
(1) Học bá: học sinh giỏi, cái gì cũng biết.