Cho tới tận bây giờ, Lục Đình Kiêu trong mắt cô vẫn là một người ga lăng, nghiêm cẩn, lịch sự, có tiết chế nhưng bây giờ nụ hôn này lại tràn ngập sự xâm lược thậm chí cả sự hủy diệt, đánh sụp tất cả những gì mà cô biết trước kia.
Thắt lưng bị siết chặt dường như sắp gãy ra đến nơi, khoang miệng quanh quẩn vị tanh mặn của máu khi đôi môi bị cắn nát, lưỡi cũng bị quấn quýt đến tê dại, cứ có cảm giác như thể mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống đến nơi…
“Ư… Lục…” chỉ cần cô có một chút phản kháng nào sự kìm kẹp của đối phương lại gia tăng thêm, thật giống như một tên bạo quân chuyên quyền độc đoán.
Người đàn ông trước mắt như thể một dã thú nhìn thấy máu tươi mất đi lí trí, lạ lùng đến khiến cô phát hoảng…
Ninh Tịch lặng lẽ rút một cái trâm gỗ dùng để búi tóc trên đầu ra, nhanh chóng dí sát đầu nhọn của cây trâm vào cái cổ không phòng bị gì của người nọ: “Lục Đình Kiêu, anh mà còn không tỉnh táo lại, đừng trách tôi giúp anh tỉnh táo!”
Lục Đình Kiêu càng lúc càng lùi xuống dưới, nụ hôn dừng trên xương quai xanh của cô nhưng chỉ trong chốc lát, như thể đang khiêu khích cô, lại như thể không sợ gì anh lại hôn lên môi cô, không có ý gì là ngừng lại cả…
“Anh…” Nội tâm Ninh Tịch giờ phút này sâu sắc cảm nhận được sự bất lực.
Cái tên này như thể biết đọc ý nghĩ của người khác ấy.
Biết cô không thể tổn thương anh, anh biết cô… không nỡ có phải không?
Trong đầu đột nhiên nhớ đến một câu chuyện, có một cô gái đem lòng yêu một người đàn ông phải chịu lời nguyền biến thành quái vật nhưng cô vẫn không rời bỏ anh ta, thậm chí còn vì không để anh ta làm hại dân làng rồi bị đuổi giết, lặng lẽ dùng máu thịt của mình để nuôi anh ta…
Lúc đó sau khi đọc câu chuyện này cô cảm thấy cô gái trong chuyện đúng là một đứa ngốc.
Nhưng bây giờ chính bản thân cô lại biến thành kẻ ngốc nghếch ấy.
Nụ hôn của Lục Đình Kiêu vẫn đang lưu luyến trên vành tai mẫn cảm của cô, Ninh Tịch rốt cuộc cũng có cơ hội để mở miệng vội vã nói: “Lục Đình Kiêu, anh đã quên anh đã đáp ứng gì với tôi rồi hay sao? Hay anh muốn lật lọng?”
Người đàn ông hình như cuối cùng cũng khôi phục lại chút tỉnh táo, dừng lại một lát rồi mới khàn khàn trả lời cô: “Thị sát.”
Ninh Tịch suýt chút nữa bị anh làm cho tức đến bật cười: “Thị sát? Có cái kiểu thị sát như của anh à? Anh ngồi lù lù ở đó thì ai mà đóng phim cho được?”
“Chuyên nghiệp.” Anh lại nói ra một từ khác.
“Ý anh bảo là tôi không chuyên nghiệp? Sao anh… thôi được rồi! Hôm nay quả thực tôi không chuyên nghiệp cho lắm nhưng mà lần sau tuyệt, đối, sẽ, không, thế, nữa! Còn nữa, nếu như đến để thị sát, vậy bây giờ anh đang làm gì đây?” Ninh Tịch gằn từng chữ một.
Lục Đình Kiêu như một đứa trẻ con vừa giành lại được món đồ chơi yêu thích, ôm cô thật chặt, im lặng không nói gì.
Lúc này, tâm trạng Ninh Tịch rối bời, trong đầu toàn là những thứ đen tối mà trước đây cô luôn khống chế bản thân không được nghĩ tới hiện tại đang ùn ùn kéo đến, buộc cô phải đối mặt, buộc cô phải hạ quyết tâm…
Cứ như thế không biết bao lâu, khi cô suýt nữa thì chết chìm trong vòng tay ấm áp như mặt trời của người nọ, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, cô nói: “Lục Đình Kiêu, trước đây anh cho tôi thời gian bảy ngày, không cần đợi bảy ngày đâu, bây giờ tôi có thể trả lời anh.”
“Tôi không muốn nghe.” Vẻ mặt Lục Đình Kiêu căng thẳng, lập tức cúi xuống hôn cô, muốn ngăn không cho cô nói tiếp.
Thần sắc của Ninh Tịch có chút bất đắc dĩ, cô nghiêng đầu tránh đôi môi của anh: “Lục Đình Kiêu, anh hãy nghe rõ những gì tôi nói đây.”
Dường như sợ mình do dự, Ninh Tịch nhắm mắt lại, sau đó nhìn anh nói một mạch...