"Lục Đình Kiêu, thật ra ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có người mình thích, rất rất rất là thích! Tuy là vì một số nguyên nhân nên tôi với anh ấy không thể ở bên nhau nhưng cả đời này trong lòng tôi sẽ chỉ lấp đầy hình ảnh của anh ấy, không ai có thể thay thế được, cũng không có chỗ trống cho ai khác hết. Dù cho người đó có tốt hơn nữa, có hoàn hảo hơn nữa cũng không thể, anh có hiểu không?"
Sống lưng Lục Đình Kiêu bỗng trở nên cứng nhắc, trong ánh mắt như thể băng tuyết đang ùn ùn kéo tới, ngón tay anh bóp mạnh cằm cô: "Nói dối! Ninh Tịch, em nói dối!"
Ninh Tịch giơ hai ngón tay lên, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: "Vậy tôi xin thề, nếu tôi nói dối, cả đời này tôi sẽ không thể nổi tiếng, tôi sẽ bị thiên lôi đánh, ra đường bị xe tông…”
"Im miệng!!!" Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, anh mất khống chế đẩy cửa xông ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, cả người Ninh Tịch trở nên suy sụp.
Không sai...
Ninh Tịch, mày không làm sai...
Sớm đã nên như vậy rồi...
Là tại mày tham lam quá lâu…
Là tại mày lúc cần dứt lại không dứt ra...
...
Khi Ninh Tịch bình thường trở lại đi ra ngoài thì nhìn thấy một người đang yên lặng đứng dựa vào tường, ngón tay đang giữ một điếu thuốc đã đốt hết, cũng không biết đã ở đó bao lâu rồi.
"Giang Mục Dã..." Ninh Tịch hơi giật mình.
Giang Mục Dã nhả ra một vòng khói dài, rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng nói: "Người vừa xong bà bảo rất rất rất thích, người mà dù người khác có tốt hơn cũng không thể thay thế được, chính là Lục Đình Kiêu phải không! Ha, Lục Đình Kiêu thông minh cả một đời, ai ngờ lại ngu đúng lúc mấu chốt như vậy..."
Ninh Tịch im lặng, không lên tiếng.
Giang Mục Dã quay đầu qua, lặng lẽ nhìn Ninh Tịch: "Rõ ràng là bà từ chối anh ta, nhưng sao nhìn bà trông càng thảm hại hơn thế..."
Đã lâu lắm rồi anh không thấy cô như vậy, duy nhất chỉ có một lần, hình như là vào ngày giỗ của người nào đó, khi ấy tình trạng của cô cũng không khác lúc này là mấy, cả người như thể bị vây trong đầm lầy tối tăm, không có ánh sáng hay chút cơ hội sống nào...
Giang Mục Dã bỗng không biết nên nói gì, bực bội đốt thêm một điếu thuốc khác.
Vừa nãy, khi ở bên ngoài anh nghe thấy Ninh Tịch từ chối Lục Đình Kiêu nhưng lại không thấy vui vẻ chút nào hết, ngược lại càng cảm thấy thê lương hơn, cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ vậy.
Anh biết, Ninh Tịch đã yêu Lục Đình Kiêu rồi, yêu sâu đậm...
Nhưng, ngay đến Lục Đình Kiêu cũng không thành công thì anh có thể làm nên trò trống gì?
Ngay một câu "Thích" cũng không dám nói ra khỏi miệng...
Giang Mục Dã thở dài, rốt cuộc đành nói ra lời nói đã chần chừ bao lâu nay: "Ninh Tịch, thật ra bà không cần thiết phải như vậy. Nếu như thật lòng thích thì đến với nhau đi!"
Vừa nói dứt lời, anh liền có cảm giác như được giải thoát.
Ninh Tịch cười khổ: "Giang Mục Dã, trước đây người ra vẻ phản đối nhất hình như là ông thì phải?"
Giang Mục Dã nhếch mày, ung dung nói: "Tôi phản đối, còn chẳng vì không muốn bà làm mợ tôi sao! Nhưng, dù sao thì bà cũng là anh em chí cốt của tôi, tôi vẫn mong bà có thể được hạnh phúc..."
Nói tới đây, anh nghiêm túc nhìn về phía cô: "Ninh Tịch, trước đây tôi không tin Lục Đình Kiêu thật lòng với bà, nhưng hiện tại... thật ra chỉ cần anh ta thật sự thích bà, anh ta sẽ không để ý tới thân phận, địa vị hay nghề nghiệp của bà đâu, anh ta cũng là người có khả năng bảo vệ bà, để bà không phải chịu ấm ức, tủi nhục!"
Sắc mặt Ninh Tịch dần trở nên u ám: "Giang Mục Dã, ông không cần nói nữa."
Nếu chỉ là thân phận, địa vị hay nghề nghiệp thôi thì tốt biết mấy?
Bất kể là thân phận, địa vị hay nghề nghiệp, chỉ cần cô còn sống cô vẫn có thể thay đổi được.
Nhưng, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì sao? Cô phải thay đổi thế nào đây?
Làm sao có thể thay đổi được sự thật 5 năm trước cô bị người ta ***** ***, hơn nữa còn mang thai...