Ninh Tịch tiếp tục hát:"Sinh mạng trôi dần theo tháng năm, theo mái tóc bạc dần, theo bước chân anh rời đi, xa dần..."
Nghe đến đây, Giang Mục Dã đã nghe ra mùi không đúng, sao anh lại cứ có cảm giác bài hát này không phải tiện tay chọn mà là vì một người mà hát chứ?
"Em thật sự rất nhớ anh, thật sự rất nhớ, cũng không dám để anh biết nỗi nhớ nhung trong lòng, chỉ còn em với nỗi nhớ quẩn quanh, nhưng em vẫn giả vờ rằng em vẫn ổn..."
....
Em thật sự nhớ anh? Giang Mục Dã lập tức xanh mặt.
Quả nhiên chính là vì người nào đó mà hát rồi!
Giờ phút này tất cả mọi người đều không biết, ngay ngoài cửa phòng đang có một bóng người.
Người đàn ông vốn chỉ đi ngang qua nhưng ngay lúc bước ngang qua cánh cửa này lại đột nhiên dừng lại không nhúc nhích.
Người bạn bên cạnh thấy người đàn ông chậm chạp không đi, không nhịn được lên tiếng: "Lục tổng, có vấn đề gì sao? Trương tổng với Uông tổng còn đang chờ chúng ta đấy!"
"Im lặng."
Khí tràng đột nhiên lạnh xuống, người bạn đồng hành lập tức im bặt: "..."
Lúc này trong phòng lại truyền ra:
"Em thật sự rất nhớ anh, thật sự rất nhớ, nhưng em tự dối mình, em nhớ anh, thật sự nhớ anh, đây là bí mật của em, rất nhớ anh, thật rất nhớ anh, nỗi niềm này ẩn sâu trong lòng em..."
Cho đến khi giọng nữ đó dừng một lúc lâu, người đàn ông nhấc chân mới rời đi.
Đêm khuya. Nhà cũ của Lục gia.
Trong sân, trên những bậc đá xanh biếc có một người đàn ông đang đứng đó, trong tay kẹp một điếu thuốc, tận đến lúc điếu thuốc ấy cháy hết cũng không chạm môi một lần, không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
"Anh, đến lúc này rồi sao anh vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?" Lục Cảnh Lễ nôn nóng chạy tới.
Lục Đình Kiêu vẩy tàn thuốc trong tay đi: "Cái gì?"
Lục Cảnh Lễ liếc mắt nhìn qua: "Đừng giả ngu nữa! Anh làm một vòng điệu hổ ly sơn lớn đến thế còn gì, đưa cha qua tận thành phố A chẳng phải vì muốn gọi Ninh Tịch tới đây tối nay hay sao? Mai là cha về rồi, còn không gọi Tiểu Tịch Tịch qua thì không kịp đâu! Tiểu Bảo khổ sở như vậy, người làm cha như anh không đau lòng nhưng người làm chú như em đau lắm!"
"Em có thể thử xem, khả năng đồng ý của cô ấy là con số không." Lục Đình Kiêu nói xong đứng dậy đi vào nhà.
"Không thể nào, chỉ bằng ba tấc lưỡi của em nhất định có thể thuyết phục chị dâu tới đây!" Lục Cảnh Lễ tràn đầy tự tin rút di động ra.
Sau khi hội họp xong, các thành viên của đoàn làm phim đều lục tục rời đi.
Ninh Tịch vừa về đến khách sạn thì di động đột nhiên vang lên. Nhìn tên người gọi tới, sắc mặt Ninh Tịch khẽ đổi --- là Lục Cảnh Lễ.
Cô chậm chạp không nhận, di động vang một hồi rồi tự ngắt.
Một lúc sau, di động lại vang lên lần nữa.
Ninh Tịch do dự một hồi, rốt cuộc cũng nghe máy.
"Alo..."
"Hây, Tiểu Tịch Tịch đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa đâu, đoàn làm phim mới vừa tụ họp xong, Nhị thiếu, đã muộn thế này có chuyện gì không?"
Lục Cảnh Lễ muốn nói thẳng luôn nhưng chẳng biết nói như nào nên: "Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc hôm đó cô nói cái gì với anh tôi đấy? Sau khi anh ấy không nói một lời giam mình trong phòng một ngày một đêm, sau khi ra thì cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy nhưng... không ngủ không nghỉ không ăn uống, liên tục làm việc ba ngày ba đêm, cho đến khi mẹ tôi gọi điện nói Tiểu Bảo không khỏe thì anh ấy mới về nhà cũ, sau đó những ngày qua..."
"Tiểu Bảo không khỏe? Tiểu Bảo sao rồi?" Ninh Tịch lập tức bắt lấy điểm chính, hơn nữa còn cắt lời Lục Cảnh Lễ.
"..." Lục Cảnh Lễ mặc niệm ba giây cho anh trai, quả nhiên Tiểu Tịch Tịch chỉ quan tâm Tiểu Bảo thôi! Đáng thương quá!