Sau khi hết khiếp sợ, hiển nhiên không có người cam lòng bèn len lén hỏi thăm Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, ở trong đó... đều là hàng thật sao?"
Phỉ Phỉ vừa rồi cũng ngây người thật lâu, được hỏi như vậy thì gật gật đầu: "Tôi mới nhìn qua một chút thì đều là hàng thật, có kiến thức một chút đều biết đá quý thật cùng đá giả ánh sáng phát ra không giống nhau một chút nào!"
"Oh my god... thật là quá dọa người..."
"Chẳng lẽ đây là Thịnh Thế chuẩn bị cho Ninh Tịch? Thịnh Thế cũng quá giàu đi! Nơi ở là vị trí tốt nhất của Châu Giang Đế Cảnh đã đủ khoa trương rồi, bây giờ nguyên một phòng quần áo còn lớn hơn cả cái nhà của người khác! Thật muốn nâng đỡ Ninh Tịch đến chết luôn sao!"
Cái "người khác" này là chỉ ai đương nhiên chả có ai ở đây mà không hiểu.
Những người không ưa Ninh Tuyết Lạc nãy giờ nhịn cũng đã lâu, lúc này vội vàng ríu rít thấp giọng nghị luận:
"Điểm chính là Ninh Tịch có quần áo đẳng cấp, phong cách cỡ này nha! Một loạt đều là GE trong truyền thuyết! Không giống phòng quần áo của Ninh Tuyết Lạc y như phòng của loại nhà giàu mới nổi, cái hiệu gì cũng nhét vào!"
"Thế mà nãy cô tà còn mặt dày ra vẻ bố thí quần áo của cô ta cho Ninh Tịch đấy! Ninh Tịch có thể đặt vào mắt sao!"
"Tôi thấy cô ta vốn muốn dìm hàng Ninh Tịch, kết quả... chậc chậc, quả nhiên không so sánh thì không tổn thương nha!"
Lúc này, Ninh Tuyết Lạc đang cứng đờ sống lưng nhìn phòng quần áo của Ninh Tịch, bên tai văng vẳng những người kia xì xào bàn tán, khuôn mặt xanh mét đến bỏng rát, giống như bị người ta mạnh mẽ tát vào mặt...
Đáng chết! Đều do con khốn Phương Nhã!
Đang êm đẹp lại bảo tới chỗ của Ninh Tịch!
Nếu không phải vì chuyện này thì kế hoạch tối nay của cô ta đã vô cùng hoàn hảo!
Bây giờ thì tốt rồi, hết thảy đều hỏng bét!
Vất vả lắm cô ta mới vớt lại được chút hình tượng, giờ lại bị hủy đến không còn một chút bã nào.
Phương Nhã cũng không ngờ cô ta vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm xuống đùi, sắc mặt cực kì khó coi, cô ta tức giận hướng về phía Ninh Tịch mắng: "Nếu cô không thiếu quần áo sao không nói sớm! Nhìn chúng tôi vội vàng xoay quanh như thế cô thấy vui lắm à! Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết coi trọng lòng tốt của người khác!"
Ninh Tịch khoanh hai tay trước ngực tựa vào khung cửa, nhướng mày nói: "Cô có chắc tôi không nói sớm chứ? Hay là do cô không hiểu tiếng người."
"Cô..." Phương Nhã nghẹn họng không nói ra lời, chỉ có thể uất hận mà lẩm bẩm: "Nhiều đồ hơn nữa cũng không phải của cô!"
Ninh Tuyết Lạc hít sâu mấy hơi mới đè xuống sự tức giận trong lòng, làm bộ rộng lượng nói: "Thôi Tiểu Nhã, chúng ta giúp Ninh Tịch không cầu báo đáp, cô ấy không thiếu quần áo tất nhiên là chuyện tốt rồi. Ninh Tịch, ngày sau nếu cô có cần thì cứ mở miệng nhé!"
Nói bóng gió tức là, bây giờ cô có công ty nâng đỡ nhưng sau này thì không chắc đâu...
Đối với phòng quần áo đột nhiên xuất hiện này, người duy nhất bình tĩnh có lẽ là Quan Tiểu Thất, cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Quan Tiểu Thất có chút hả hê nhìn Ninh Tuyết Lạc với đám người Phương Nhã tựa như đang nhìn mấy thằng hề đang tấu hài: "Ài, tối nay tới đây đúng là không uổng công mà! Được xem một vở kịch thật hay! Thật là mệt quá đi ~ phải về nhà đi ngủ thôi!"
Nói xong liền tung tăng đi mất...
Sau khi Quan Tiểu Thất rời khỏi, mọi người cũng bắt đầu rối rít cáo từ, nhất là mấy người vừa rồi cố ý lấy lòng Ninh Tuyết Lạc mà dìm hàng Ninh Tịch.
Cuối cùng mọi người cũng đi hết rồi.
Ninh Tịch dường như có điều gì suy nghĩ liếc nhìn bóng lưng của Quan Tiểu Thất, nhưng bởi vì quá mệt nên không có cách nào suy nghĩ nhiều, cuối cùng lại leo trở về giường, đầu vừa dính gối đã ngủ thiếp đi.