Tuy Tiểu Bảo nửa hiểu nửa không, nhưng cũng gật đầu không do dự.
Thấy vậy Ninh Tịch hắng giọng, bắt đầu dạy: "Ngũ Cầm Hí được chia làm năm bộ là gấu, hổ, hươu, vượn và chim, mỗi bộ đều có công hiệu riêng, cô với con sẽ học từng cái một nhé, đầu tiên là gấu này, động tác của gấu có công dụng lớn nhất, có thể điều tiết tính khí..."
Trong camera, Lục Sùng Sơn xem tới đoạn này liền tỏ ra sững sờ, hai mắt ông sáng lên: "Không ngờ con nhóc này lại biết Ngũ Cầm Hí?"
"Ngũ Cầm Hí? Chẳng phải là bộ rèn luyện sức khỏe mà ông vẫn luôn nói muốn dạy cho Tiểu Bảo sao?" Nhan Như Ý hỏi.
Lục Sùng Sơn gật đầu, sau đó lại tỏ ra không vui nói: "Kể cả nó có biết thật thì cùng lắm cũng chỉ là thế võ đẹp thôi, dạy sai cho Tiểu Bảo thì hỏng hết! Bộ môn Ngũ Cầm Hí này được thần y Hoa Đà truyền lại, tất nhiên là tốt nhưng động tác nhất định phải chuẩn thì mới có công hiệu được, trước đây tôi từng nghĩ đến việc sẽ dạy Tiểu Bảo, tiếc là..."
Tiếc là Tiểu Bảo không đoái hoài đến ông thì sao có thể theo ông học được.
Nhan Như Ý thấy vậy có hơi lo lắng, căng thẳng nói: "Hay bảo ai đó tới cắt ngang được không? Lỡ mà con nhóc này không hiểu nhưng trả vờ hiểu rồi dạy lung tung thì gay mất."
Lục Sùng Sơn gật đầu: "Tôi bảo Hình Võ qua!"
Nói xong ông nhấc bộ đàm lên, ấn núi gọi: "Alo, Hình Võ..."
"Lão gia, tôi đây, ngài có gì cần dặn dò?"
"Giờ cậu tới đó cho tôi..." Lục Sùng Sơn nói được một nửa, bỗng im bặt, ánh mắt kinh ngạc của ông dừng lại trên hình ảnh trong camera.
"Lão gia... lão gia?"
Lục Sùng Sơn nhìn camera chăm chú, một lúc lâu sau mới định thần lại: "Không còn chuyện gì nữa rồi."
Nói xong ông tắt bộ đàm.
"Sao thế?" Nhan Như Ý cảm thấy khó hiểu.
Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Cứ để cô ta dạy đi."
Nhan Như Ý giật mình, sau khi phản ứng lại bà tò mò hỏi: "Ý của ông là... con bé dạy được lắm sao?"
Lục Sùng Sơn nhìn từng chiêu thức của cô gái trong camera, ậm ờ nói: "Cũng được."
Nhan Như Ý nghe vậy liền liếc chồng mình một cái, cái gì mà cũng được, rõ ràng là quá được thì có?
Nếu không, với tính cách của chồng bà, chỉ cần hơi sai sót một chút xíu thôi, chắc chắn ông đã nổi khùng lên rồi.
Trong camera, Ninh Tịch tách động tác ra dạy tỉ mỉ cho Tiểu Bảo từng chút một.
"Con học được chưa?"
Tiểu Bảo gật đầu.
"Tốt! Vậy giờ chúng ta tập thử một lần từ đầu đến cuối nhé!"
Tiểu Bảo bắt đầu làm theo một lần, động tác vô cùng lưu loát, sinh động.
Vì còn nhỏ, nên thỉnh thoảng lúc làm theo động tác động vật trông rất đáng yêu.
Ninh Tịch vui mừng vỗ tay khen: "Tiểu Bảo bảo bối giỏi quá! Con học nhanh thật đấy! Sau này cố gắng mỗi ngày tập một lần được không?"
Tiểu Bảo được khen mắt sáng như sao, gật đầu lia lịa đáp ứng.
"Bảo bối của cô ngoan quá!"
.....
Nhan Như Ý nhìn chồng mình: "Ông thấy thế nào?"
Lục Sùng Sơn đăm chiêu một hồi, vẫn lạnh lùng nói: "Bà đừng quên cô ta là diễn viên, muốn diễn trò trước mặt chúng ta thì quá dễ, nói không chừng cô ta đã sớm liệu được việc chúng ta đang âm thầm theo dõi cô ta, nên đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước rồi cũng nên!"
Nhan Như Ý gật đầu: "Vậy chúng ta quan sát thêm xem sao?"
Thời gian cứ từng chút qua đi, vèo một cái đã tới chập tối.
Ninh Tịch dắt tay Tiểu Bảo ngồi xuống xích đu nhìn mặt trời lặn.
Có những chuyện, Ninh Tịch cũng đắn đo rất nhiều, sau khi đến đây rồi cô cũng nghĩ nhiều lắm, nhận ra mình sắp phải đi, cô không nhịn được nói với Tiểu Bảo: "Bảo bối, cô có chuyện này... muốn bàn với con..."