Nghỉ ngơi hai ngày xong, Ninh Tịch hồi máu sống lại trở về đoàn làm phim tiếp tục chiến đấu.
Sau khi xem kế hoạch quay phim mấy ngày tiếp theo, cô phát hiện những cảnh quay của cô đều đã hoàn thành, giờ dư lại phần lớn đều là những cảnh quay bù với vai của Giả Thanh Thanh trước kia.
Cảnh quay này cô đã thuộc nằm lòng cho nên không có chút áp lực nào.
Đến tận lúc Ninh Tịch đến đoàn làm phim mà vẫn chưa đến lượt cảnh quay của cô.
Tiểu Đào vừa thấy cô đến liền chạy lên đón: "Chị Tịch tới rồi! Em vừa định nhắn tin bảo chị không cần đến sớm thế đâu!"
Ninh Tịch nhướn mày, cười đùa nói: "Sao vậy? Đạo diễn lại tốt bụng cho chị nghỉ nữa sao?"
"Không phải! Chị nhìn bên kia kìa..." Tiểu Đào nhỏ giọng ý bảo cô nhìn Quan Tiểu Thất và Phương Nhã đang quay: "Là do Quan Tiểu Thất đấy, một cảnh mà NG không biết bao nhiêu lần, so với Giả Thanh Thanh hồi trước còn kinh khủng hơn!"
"Quan Tiểu Thất..." Ninh Tịch chống cằm trầm ngâm một chút.
"Đúng vậy, chính là cô ca sĩ mới mà công ty chúng ta đang nâng đỡ đó, hát khó nghe chết đi được nhưng hết cách, ai bảo người ta có tiền cơ, đập tiền xuống ắt sẽ thuận như nước chảy thôi!"
"Nghe nói ban đầu cô ta sống chết đòi làm diễn viên, nhưng sau khi công ty kiểm tra qua khả năng của cô ta thì thấy khả năng diễn xuất của cô ta còn thảm hại hơn cả ca hát đấy, cho nên mới trăm phương ngàn kế khuyên cô ta làm ca sĩ ít nhất hát dở thì có thể để hậu kì chỉnh lại âm điệu mà!"
"Nhưng kết quả thì dù có đập bao nhiêu tiền vào thì cô ta cũng chỉ làm ca sĩ mấy tháng rồi không chịu nữa, sống chết đòi đi đóng phim và thế là họa lại rơi xuống giới nghệ sĩ rồi..."
Tiểu Đào bát quái xong lại cố ý nhắc nhở Ninh Tịch một câu: "Mặc dù chúng ta cùng công ty nhưng với những loại người như này cứ cách xa một chút!"
Ninh Tịch khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt suy tư. Thật ra thì lần trước lúc ở nhà cô mặc dù không nhất định xuất phát từ ý định của bản thân nhưng Quan Tiểu Thất cũng coi như đã giúp cô một lần. Chỉ có điều, trước khi hoàn toàn nhìn thấu một người cô nhất định sẽ không làm việc sơ xuất.
Biết rõ tình huống xong, Ninh Tịch cũng không rời đi luôn mà ngồi luôn xuống ghế. Cảnh quay của cô với Quan Tiểu Thất không ít, phải nhìn rõ khả năng của Quan Tiểu Thất trước.
Cách đó không xa, Quan Tiểu Thất với Phương Nhã vẫn đang tiếp tục quay phim...
Quan Tiểu Thất đóng vai đối thủ của Mạnh Trường Ca - Hiền phi, còn Phương Nhã diễn một vị phi tử khác của hôn quân - Thục phi. Hai nhân vật này đấu tới đấu lui, cảnh quay đối đầu cũng không ít.
Ninh Tịch nhìn thấy Quan Tiểu Thất luôn luôn mắc sai lầm, mà Quách Khải Thắng tựa hồ đã muốn chết lắm rồi...
"Quan Tiểu Thất! Cô là sủng phi! Sủng phi! Phải yêu mị! Phải quyến rũ! Đừng có mà giống như cái cọc gỗ như vậy!"
"Còn lời thoại của cô nữa, bộ phim này không dùng lồng tiếng mà là thu âm trực tiếp! Cô nói lời thoại mà cứ như đọc rap thẳng đơ một đường thế à?"
"Biểu cảm! Biểu cảm của cô đâu?"
Tiểu Đào đưa cho Ninh Tịch một bọc hạt dưa: "Chị thấy đấy, em không nói điêu chứ? Diễn xuất của cô ta thật sự quá nát! Ai da, chị với Giang lão sư phối hợp quá tốt nên ai cũng nghĩ có thể đóng máy sớm thời hạn, kết quả nửa đường lại nhảy ra một Quan Tiểu Thất này! Đúng là vua NG mà!"
Ninh Tịch không nói gì.
Khách quan mà nói thì đây không phải vấn đề do kĩ năng diễn xuất.
Bởi vì Quan Tiểu Thất chưa hề có kĩ năng gì, cô ấy chỉ là một tờ giấy trắng.
Trong tình huống này mấu chốt nằm ở người bạn diễn.
Đáng buồn là bạn diễn của Quan Tiểu Thất lại là Phương Nhã. Hai người vốn có mâu thuẫn, chưa kể đến diễn xuất của Phương Nhã cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi, Quan Tiểu Thất diễn với cô ta mà có thể diễn tốt mới là kì quái.