Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 340: Đại ma vương lên sân khấu




Cô chiêu vuốt vuốt móng tay được cắt sửa tinh xảo, nhìn gương mặt xinh đẹp của Ninh Tịch, trên mặt hiện lên vẻ tàn độc: “Bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao, bảo đảm sau này không bao giờ dính dáng đến người đàn ông của tao nữa rồi bò ra khỏi quán bar này thì chuyện hôm nay coi như là xí xóa! Bằng không tối nay mày đừng hòng rời khỏi đây!"
“Đắc tội với Vương đại tiểu thư nhà chúng ta mà còn muốn chạy, đâu ra mà dễ thế!”
Một đám cô chiêu lập tức vung tay vung chân vào Ninh Tịch.
Ninh Tịch đảo mắt liếc nhìn đám loi nhoi đó khẽ bẻ bẻ tay…
“Ha ha, chị Lan, em gái này đã làm gì mà lại khiến cho chị tức giận thế?”
Đúng lúc đó, Lý công tử vẫn ngồi uống rượu trong khu VIP đột nhiên đứng dậy đi về phía này, anh ta cười hì hì nhìn cái đám cô chiêu đó.
“Ồ, Lý công từ à...” Nhìn thấy người đến, vẻ mặt của cô chiêu Vương mới dịu đi đôi chút: “Không phải anh vẫn ngứa mắt với mấy con bé ‘bán thịt’ vừa nghèo vừa hèn à? Sao hôm nay lại tự nhiên ra mặt nói đỡ cho người khác thế?”
“Chị Lan, tôi rất thích em gái này, chị nể mặt tôi đi đừng làm khó cô ấy nữa.” Lý công tử làm bộ như một quý ông.
“Lý công tử thích sao?” Cô chiêu thoáng sửng sốt rồi lấy lại tinh thần ngay lập tức: “Vậy thì được thôi, nếu Lý công tử đã thích thì không có gì phải nói rồi, với thực lực của Lý công tử một đêm ít nhất cũng năm vạn! Thật không biết cô ta có vận cứt chó gì nữa!”
Mấy đứa con gái bên cạnh cô ta nghe vật liền phá lên cười.
Lý công tử nổi tiếng là một tên biến thái, không biết gã ta đã phá hỏng đời của bao nhiêu cô gái, bị hắn ta ngắm trúng thì cô ta chỉ có nước chịu đủ.
Nhưng đối với loại con gái này chẳng phải chỉ cần có tiền thôi sao.
“Vị tiểu thư này, tôi mua cô một đêm, năm vạn, đi theo tôi thôi, bằng không... đắc tội với chị Lan đây, thì cô khó mà ra khỏi đây đấy!” Lý công tử tỏ vẻ như thể là anh hùng cứu mỹ nhân đi về phía Ninh Tịch, giơ tay ra định túm lấy tay cô.
Ngay sau đó một tiếng “Bốp” vang lên, Ninh Tịch trực tiếp hất mạnh cái tay của Lý công tử đang chìa ra.
“Cô?!” Bị mất mặt ngay giữa đám đông, sắc mặt của Lý công tử lập tức sầm sì, đen kịt.
Không cần hắn ta lên tiếng, đám tay chân ủng hộ hắn ta và đám vệ sỹ đã lập tức ùa lên vây cô lại.
Thế nên tình hình bây giờ là một mình Ninh Tịch trực tiếp đối đầu với hai đám người, bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Sao tối nay náo nhiệt thế?”
Giữa bầu không khí căng thẳng đột nhiên vang lên một giọng nói thanh lãnh trong trẻo, giống như một một khúc thiền vang lên giữa cuộc sống hỗn tạp, thấm vào ruột gan người ta.
Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía đằng sau lưng Ninh Tịch, trợn mắt há mồm.
Ngay cả bản thân Ninh Tịch cũng sửng sốt, giọng nói này là?
Đại - Ma - Vương???
Lục Đình Kiêu vừa mới xuất hiện, mấy cô chiêu liền ngây ra tại chỗ.
Người đàn ông đột ngột xuất hiện này đã không thể chỉ dùng một từ "đẹp trai” để miêu tả nữa rồi, từng cử chỉ đều tràn ngập cao quý, dường như chỉ cần một ánh mắt là đã đủ để khiến người khác sa bẫy, không có cách nào kiềm chế bản thân.
“My God! Người đàn ông này là ai? Đẹp trai quá đi mất!”
“Quan trọng là không chỉ có mỗi đẹp trai đâu! Là khí thế đó! Thật sự là khí thế quá đi mất! Man quá đi thôi!”
“Tui còn tưởng như Thừa Duẫn đã đủ man lắm rồi, nhưng so với người này đúng là kém xa!”
Giờ phút này, vị đại tiểu thư nào đó cũng đang đỏ hết cả hai má ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu.
Người đàn ông trước mặt quả thật giống như một vị thần, giống y hệt như người đàn ông trong lý tưởng của cô ta, nhưng là vừa nhìn thấy người đàn ông này, đám ‘tiểu thịt tươi’ mà cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn trở thành rác rưởi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.