"Hơn nữa, tôi không nghe nhầm chứ, vừa xong ngài nói là ngài đi làm phụ bếp, bếp trưởng là ai mà có tư cách khiến ngài thành phụ bếp cho người đó vậy?"
"Có thể làm phụ bếp cho người ấy là vinh hạnh của tôi." Alain nói một cách sùng bái.
Mấy phụ bếp kia nghe thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, họ cơ bản là đã có thể đoán ra được vị bếp trưởng có thể khiến Alain cam tâm tình nguyện làm phụ bếp là vị nào, nhưng có thể khiến đầu bếp đó đích thân vào bếp thì không biết rốt cuộc là chủ nhân buổi tiệc là ai?
Vì quá tò mò, một người không nhịn được hỏi: "Không biết buổi tiệc lần này ngài tham gia là của vị quý nhân nào thế?"
Alain hơi đăm chiêu: "Tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ biết đối phương là một cô gái có tên là Ninh Tịch."
"Ninh Tịch? Là ai thế..." Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có người nhớ ra chuyện gì đó liền nói: "Đúng rồi, đệ tử William Fei của ngài hình như cũng là người Trung Quốc, không biết liệu cậu ấy có biết tới cô gái tôn quý này không, biết đâu lần này cũng cùng tham gia buổi tiệc của cô ấy cũng nên?"
"William?" Alain nghe thấy vậy liền cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Ngay đến tôi cũng chỉ có thể làm phụ bếp thì sao nó có tư cách tham dự được."
"Oh..." Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Tất cả những chuyện đang xảy ra trong thời điểm hiện tại, Ninh Tịch hoàn toàn không hề hay biết, cô đang dồn hết tâm sức của mình vào việc thảo luận cảnh tiếp theo với Quách Khải Thắng và biên kịch Diệp Linh Lung.
Chuẩn bị khá lâu Ninh Tịch mới có thể nắm bắt được vai diễn, cô hít sâu một hơi rồi nói với Quách Khải Thắng: "Đạo diễn, em có thể bắt đầu được rồi!"
"Tốt!" Quách Khải Thắng vỗ vỗ vai cô: "Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"
"Ừm!"
Quách Khải Thắng lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận chuẩn bị, rồi cầm loa hô: "Ba, hai, một! Action!"
Bắt đầu quay, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Tới cảnh cuối cùng, đại kết cục của Thiên Hạ.
Gian thần đã chết, Hiền phi đã chết, hôn quân cũng đã chết...
Mối thù của Mạnh Trường Ca cuối cùng cũng được trả.
Tiếp đó, người mà nàng muốn trả thù còn có muôn dân trăm họ đã phụ lòng Mạnh gia nàng.
Khoảnh khắc cuối cùng, vì trong người vẫn còn chảy dòng máu tướng quân chung nghĩa bao đời, khiến nàng không thể xuống tay được.
Sau cùng, nàng chọn cách nhảy xuống vách núi, thành toàn đại nghĩa cho nam chủ...
Trong đoạn này, Ninh Tịch trước đó vẫn luôn đăm chiêu về việc Mạnh Trường Ca sẽ có tâm trạng và trạng thái thế nào khi nhảy xuống núi tự sát...
Mạnh Trường Ca khi đó rốt cuộc nên cảm thấy bi phẫn, không cam tâm hay là tuyệt vọng?
Vì để nghiên cứu vấn đề này, Ninh Tịch dường như đã muốn phát điên lên!
Thế nhưng hiện tại cô đã có thể diễn cảnh này một cách thật hoàn hảo rồi.
Cảnh cuối cùng Mạnh Trường Ca mặc một bộ lễ phục kết hôn đỏ rực, ôm linh vị của Tôn Hoán Khanh trong lòng, trên mặt không hề mang vẻ bi phẫn hay không cam tâm, càng không tuyệt vọng hay lưu luyến, nàng mang theo vẻ mặt thẹn thùng của một thiếu nữ, sự rung động như lần đầu gặp được Tôn Hoán Khanh, rồi nhắm mắt, nở một nụ cười, nhảy xuống...
Cuối cùng, Ninh Tịch chọn cách diễn trở lại nguyên dạng.
Để Mạnh Trường Ca vào giây phút cuối cùng trở về với dáng vẻ thiếu nữ vô tư vô lự của mình.
Cảnh quay nhảy xuống vực này, Ninh Tịch đóng rất thê mỹ, rõ ràng không có vẻ gì đau thương nhưng dường như lại khiến tất cả mọi người ở đó đều bật khóc, tâm trạng buồn bã, mất mát, trống rỗng giống như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy...
Theo kịch bản ban đầu, Mạnh Trường Ca sẽ chết trong tay nam chính và nữ chính, nhưng sau được sửa đổi lại, nhìn thì có vẻ như chỉ khác nhau giữa việc tự sát và bị giết, nhưng thực tế thì cả mạch truyện đã bị thay đổi.
Đến đây, cảnh cuối cùng kết thúc.
Thiên Hạ đóng máy.