Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 348: Bức thư tình đầy ma tính




"Đóng máy rồi! Cuối cùng cũng đóng máy rồi!" Tất cả mọi người đồng loạt hô vang, thậm chí có người còn kích động đến nỗi khóc không ngừng.
Ninh Tịch cũng vô cùng cảm động, bộ phim đầu tiên của cô cuối cùng cũng kết thúc viên mãn rồi.
Lúc về phòng nghỉ, Ninh Tịch không còn cả sức thay đồ nữa, cả người nhũn như bùn nằm bò ra bàn trang điểm.
Lúc này, Tiểu Đào lo lắng không thôi đẩy “rầm” cửa chạy vào…
"Chị Tịch, cuối cùng chị cũng quay xong rồi!!!"
Ninh Tịch uể oải khua tay: "Sao thế? Có chuyện gì có thể đợi lát nữa rồi nói với chị được không? Giờ đầu óc chị nát lắm rồi, không nghĩ nổi gì nữa đâu..."
"Không được đâu chị! Chị nhất định phải tỉnh táo lại đi! Chị có biết hôm nay người trong đoàn truyền tai nhau nói chị thành cái bộ dạng gì không?"
"Hả? Chị làm sao?" Cô chỉ quay có mỗi một cảnh phim thôi mà, xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu Đào sốt sắng giậm chân giậm tay: "Phương Nhã cầm lá thư tình kia của chị đọc ầm lên thế, sao chị vẫn còn ngẩn ngơ ở đây thế này!"
"À... Ban nãy Phương Nhã hình như có đi phía trước chị đọc cái gì đấy chị có biết đâu, cô ta nói gì thế? Thư tình gì?" Ninh Tịch ngạc nhiên.
Khi nãy, cô ấy biết mọi người đang bàn tán gì đó trước mặt mình nhưng cô hoàn toàn không biết là đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu Đào quả thật muốn giơ tay đầu hàng rồi, cô nhét tờ giấy hồng phấn nhăn nhúm vào tay Ninh Tịch: "Chị tự mình xem đi!"
Ninh Tịch cố gắng tỉnh táo lại, cô gãi đầu cầm tờ giấy, lẩm nhẩm đọc: "A... Gửi Tịch yêu dấu của anh... anh yêu em... như chuột yêu gạo... như mèo yêu cá... như chó yêu xương... phụt... khụ khụ khụ khụ..."
Ninh Tịch thật sự không đọc nổi nữa, suýt nữa thì cô bị sặc nước bọt chết.
Có cần tởm đến thế không!
Cô thật không ngờ khi mình còn sống lại một lần được thấy bức thư tình đầy ma tính thế này.
Văn không tốt chữ không hay thì đừng có show ra vậy chứ?
Làm thấy ghê...
Đau hết cả mắt...
Nghiệp chướng...
Còn nữa!
"Tôi sẽ tặng em một món quà quý giá nhất, hấp dẫn nhất, xứng với sự xinh đẹp thông minh và cao quý của em nhất mà không ai có thể sánh được!" là cái quỷ gì nữa thế?
Tôn quý nhất thì thôi đi, còn hấp dẫn khiến người khác không thể sánh được là cái thể loại gì?
Tên khốn này rốt cuộc muốn làm cái khỉ gì vậy?
Tiểu Đào càng nghĩ càng nóng ruột: "Chị Tịch, chị không biết à, giờ tất cả mọi người đều đang chờ xem trò hề của chị đấy! Nghe nói tiệc đóng máy ngày mai Tô Diễn sẽ chuẩn bị cho Ninh Tuyết Lạc một bất ngờ lớn, khả năng còn có thể cầu hôn luôn! Cái tên fan cuồng này cũng chuẩn bị bất ngờ lớn cho chị... Nếu so ra... chẳng phải chị sẽ mất mặt đến chết sao! Chị, buổi tiệc đóng máy ngày mai chị tuyệt đối đừng để hắn xuất hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có giới truyền thông xuất hiện, nếu không... nếu không thật sự sẽ mất mặt lắm..."
"Ha ha..." Ninh Tịch cười khổ thở dài.
Em nghĩ là chị muốn chắc?
Nhưng, chị không muốn thì có tác dụng gì không?
Ninh Tịch vo nát tờ giấy, tỏ ra không còn gì tiếc nuối, xem ra cô quả thật không thể tránh khỏi kiếp nạn này được rồi.
Tới giờ cô cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, dày vò cô như vậy còn tốt hơn là dày vò Lục Đình Kiêu...
Chớp mắt đã đến ngày tổ chức tiệc đóng máy.
Hôm qua, để quay tốt cảnh quay cuối Ninh Tịch đã tốn rất nhiều sức lực, mãi tới giờ vẫn chưa thấy lấy lại tinh thần được cho nên nhìn cô trông rất phờ phạc.
Bình thường cô nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, nhưng ngày hôm qua, cô lại hoàn toàn để mình chìm hết vào vai diễn, một chút riêng mình cũng không giữ lại, giờ muốn thoát vai khó tránh khỏi việc sẽ mất một ít thời gian.
Đơn giản mà nói, Ninh Tịch của lúc này, vẫn còn một nửa linh hồn là Mạnh Trường Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.