"Tuyết Lạc, con trách nó làm gì, con bé cũng không nói sai!" Trang Linh Ngọc chạy qua kéo tay con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô ta mà đau lòng: "Không ngờ sẽ phát sinh chuyện thế này, con đã phải chịu ủy khuất rồi!"
Ninh Tuyết Lạc yếu ớt nói: "Mẹ, con không ủy khuất cái gì, chuyện đêm nay thật sự con không thèm để ý. Chì cần anh Diễn thật lòng đối xử tốt với con là được, thái độ của những người khác đối với con thế nào cũng chẳng sao! Con thật lòng yêu anh Diễn chứ không đem anh ấy thành công cụ lấy le với người khác! Chẳng qua là chị... cách làm của chị tối nay... thật làm con đau lòng... con thật sự không biết sao chị ấy phải đối xử với con như thế..."
Tiểu Linh vội vàng chen thêm một câu: "Đại tiểu thư, chuyện này còn phải hỏi sao? Do Tô thiếu gia cầu hôn cô! Ninh Tịch ghen ăn tức ở, không muốn nhìn thấy cô vui vẻ!"
Ninh Diệu Hoa nghe thế lập tức trầm mặt: "Con mất dạy kia thật quá đáng rồi! May là người ta không biết chuyện hai đứa là chị em của nhau đấy, nếu mà biết thì còn ra cái thể thống gì!"
Ninh Tuyết Lạc cố nén nước mắt: "Chuyện của Thái Tĩnh lần trước đúng là do con không đúng, nhưng con nên làm cái gì thì con đều đã làm, cũng đem hết khả năng ra giúp đỡ chị. Nhưng lần nào cũng bị chị từ chối, chị ấy cứ hận con mãi như vậy con thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ..."
Trang Linh Ngọc thở dài: "Đứa ngốc này, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, con để ý cô ta làm cái gì? Tính tình nó con còn không biết à? Con đừng quan tâm đến nó là tốt nhất!"
Ninh Tuyết Lạc lập tức nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là con quan tâm chị rồi, bởi vì đó là con gái ruột của ba mẹ mà, con quan tâm ba mẹ bao nhiêu thì con quan tâm chị bấy nhiêu! Con không muốn mọi người vì con mà có mâu thuẫn!"
Vẻ mặt Ninh Diệu Hoa đầy xúc động: "Tuyết Lạc, ba thật không biết nói cái gì với con nữa, nếu Ninh Tịch hiểu chuyện bằng một nửa con thì ba... haiz..."
Ninh Tuyết Lạc lộ ra biểu tình ảm đạm: "Có lúc con thật sự nghĩ rằng có lẽ con nên trở về Đường gia!"
Trang Linh Ngọc nghe vậy lập tức vội vàng kéo tay cô ta: "Tuyết Lạc! Sao con có thể nói ra những lời này! Chẳng lẽ con muốn bỏ mẹ mà đi sao?"
"Nhưng mà... chỉ khi con đi rồi chị mới chịu trở về, con cảm thấy con chính là tai tinh, khiến cho mọi người không thể nào đoàn tụ..." Ninh Tuyết Lạc giả vờ không nén được tự trách mà khóc nấc lên.
Trang Linh Ngọc vội vã ôm cô ta an ủi: "Tuyết Lạc! Sao con có thể nói như vậy! Con là phúc tinh của cả Ninh gia ra, từ lúc con ra đời tới nay Ninh gia làm ăn càng ngày càng tốt, gia trạch càng ngày càng vượng còn gì, lần trước do con đứng ra giới thiệu nên mới đàm xong hợp đồng của ông chủ Vương sao, con quên à?"
Ninh Diệu Hoa vừa nghe Ninh Tuyết Lạc muốn về Đường gia cũng khẩn trương: "Sau này không cho phép con tự nói mình như thế nữa! Long đại sư tự mình bói quẻ còn có thể sai sao? Con chính là phúc tinh của Ninh gia! Ai cũng không thể đuổi con đi!"
Trang Linh Ngọc giúp Ninh Tuyết Lạc lau nước mắt: "Tuyết Lạc, ba mẹ đều biết hôm nay con đã phải chịu ủy khuất rồi, nhưng đừng buồn, chỉ là cầu hôn thôi mà chứ có gì đâu? Cứ chờ đến tiệc cưới của con, ba mẹ nhất định sẽ làm cho mọi người lóa mắt cho mà xem!"
"Đúng, đến lúc đó tuyệt đối không ai có thể so với con! Sau này để ba tự mình thương lượng với Tô gia!"