Annie khẽ ho một cái, giọng nói dường như có chút ngại ngùng: "Lão Đại… anh ấy… mấy hôm trước... mấy hôm trước... nửa đêm nửa hôm rồi mà còn ngồi trên boong thuyền…”
“Ngồi trên boong thuyền làm gì! Cái con bé chết tiệt này em có thể nói một hơi cho xong được không? Muốn anh sốt ruột chết hả?”
“Ngồi trên boong thuyền viết thư tình cả một đêm!!!” Không cần nghĩ cũng biết ở đầu bên kia mặt con bé đã đỏ đến mức nào...
Trên trán Ninh Tịch hiện lên một đống vạch đen: “Anh còn tưởng chuyện kì quái đến thế nào chứ, cái này sao em cứ lúng búng mãi nửa ngày mới nói được thế?”
Annie ngập ngừng: “Tịch, thư tình của Lão Đại, hình như là viết cho anh mà... đúng không?”
“À...” giờ thì đến lượt Ninh Tịch lúng túng.
Annie đắn đo mãi để tìm được từ: “Trình độ văn vẻ của Lão Đại thật ra… không được tốt lắm… sau một đêm trên boong tàu toàn giấy vò thôi anh, mấy anh em nhìn thấy thực là không thể chịu đựng nổi được nữa, nên đề nghị giúp anh ấy, kết quả tất cả đều bị Đại ca đánh cho một trận… anh ấy cương quyết muốn tự viết...”
Chỉ có mấy câu thế mà cũng viết cả đêm...
Ninh Tịch đỡ trán: “Ha ha, hy vọng sau này anh ta có thể phát huy tinh thần tự cường bất khuất này trên các phương diện khác…” - Đừng đến tai họa cô nữa.
Ninh Tịch ngừng một lát rồi mới hỏi tiếp: “Ngoài chuyện đó ra thì sao! Có hành động bất thường nào khác nữa không?”
"Không có!... Nếu bất thường thì hình như có nhiệm vụ của chúng em mới bất thường thôi!”
“Chỗ nào?” Ninh Tịch lập tức hỏi
“Thì là dạo này hoạt động ở Trung Quốc càng ngày càng nhiều… còn nữa, hình như mấy hôm trước Đại ca định về nước một chuyến, nhưng kết quả là một đơn hàng rất quan trọng đột nhiên có vấn đề, mấy hôm nay đều đang bận xử lý chuyện đó đấy!”
“Thế này…” Đôi lông mày của Ninh Tịch cau tít. Các hoạt động ở Trung Quốc càng ngày càng nhiều? Không biết có phải là liên quan đến Lục Đình Kiêu không…
Ninh Tịch gật đầu: “Được rồi, cứ tạm thế trước đã, nếu như có gì bất thường nhớ phải báo ngay cho anh nhé!”
Giọng điệu của Annie nghe có vẻ như bị làm khó: “Ôi anh Tịch, thế này không được hay cho lắm đâu? Em không muốn làm nội gián đâu!”
Ninh Tịch bĩu môi: “Annie, bây giờ trong mắt em chỉ có Đại ca của em thôi à, không có anh Tịch này nữa sao? Lúc đầu là ai cứu cái mạng nhỏ của em thế?”
Annie cuống hết cả lên: “Tịch, em không quên mà... là anh cứu em!”
Ninh Tịch hài lòng gật đầu: “Thế mới đúng chứ! Cho nên em không phải là nội gián mà là nằm vùng! Hiểu chưa?”
Annie: “Dạ… em hiểu rồi!”
Ninh Tịch: “Ừ ngoan, được rồi, anh cúp máy đây, moah!”
Annie: “Đợi đã…”
Ninh Tịch: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Tịch, anh thực sự không thể quay về được nữa sao?” Annie hỏi, giọng nói đau thương.
Ninh Tịch nghe tiếng gió biển vọng lại tự đầu dây bên kia, chầm chậm khép mắt lại: “Con người ở trong bóng tối quá lâu rồi, khó mà tránh được việc luôn khao khát hướng về phía ánh sáng, những ngày tháng trong quá khứ quả thực tùy ý phóng khoáng, nhưng… anh không tìm được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân… Cuộc sống bây giờ tuy có rất nhiều trói buộc cũng có rất nhiều khó khăn, nhưng anh thích loại thách thức này, thích cái cảm giác sống có mục tiêu này… Hiểu không?”
“Tịch, anh nghiêm túc đấy à? Không phải lại giả vờ đấy chứ?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt không dám chắc của Annie.
Ninh Tịch: “...”
Được rồi cô sai rồi, không nên đùa con nhóc ngây thơ này, cuối cùng lại tự đem đá đập vào chân mình…