Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 394: Quả nhiên rất thông minh!




Khi Ninh Tịch đến gần thì đã có người nhìn rõ trong tay cô là cái gì.
Toàn trường lập tức phát ra mấy tiếng phì cười...
“Ai ui cười chết tôi rồi! Ninh Tịch đang cầm cái gì? Chẳng lẽ chạy qua siêu thị mua một bộ à?”
“Ha ha ha ha ha... ôi trời ơi! Không thể nào đi?”
“Thật đúng là, thông minh thiệt đó ha?”
.....
Triệu Mỹ Hinh nhìn cái túi nilong nhăn nhúm trong tay Ninh Tịch, lại nhìn mớ vải xếp trong đó liền lên tiếng:
“Gì chứ, Ninh Tịch, kể cả cô không đền được cũng đừng tùy tiện mua một mở dẻ rách đến lừa người chứ? Cho rằng chúng tôi mù cả sao?” Cô ta còn nhấn mạnh câu cuối cùng.
Lương Bích Cầm ôm bụng cười to: “Tôi thấy cách ăn mặc ngu xuẩn của cô ta hôm nay đã nghi ngờ chỉ số thông minh của cô ta rồi, ai ngờ quả nhiên đầu óc cô ta có vấn đề! Loại người như này sao lại vào được Thịnh Thế của chúng ta chứ? Dù sao cũng cùng một công ty, để người ngoài biết được chắc chắn mất hết mặt mũi!”
Ninh Tịch chậm rãi lôi từ trong túi nilong ra một xấp vải thoạt nhìn trong suốt màu xám tro: “Ồ, hóa ra cứ đựng trong túi nilong thì nhất định phải là đồ mua trong siêu thị. Ừ, suy luận kiểu này quả nhiên chỉ có người thông minh mới có thể nghĩ ra nổi!”
“Cô...” Lương Bích Cầm đang vui vẻ cười nhạo, nhất thời nghẹn họng sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ nhà quê, hôm nay để tao thông não cho mày một chút! Hàng hiệu chính hãng thì ngay cả cái túi đựng đồ cũng đủ mua cả người mày! Cái đồ này của mày không mua ở siêu thị thì mua ở đâu, ai sẽ dùng cái loại túi này đựng quần áo đắt tiền?”
Ninh Tịch chớp mắt, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tôi này, có vấn đề gì sao? Có ai quy định không thể đựng à?”
“Mày... đúng là vịt chết không sợ nước sôi! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Cả cái công ty này chưa một ai dám cãi nhau với cô ta, hai lần bị nghẹn họng thì làm sao Lương Bích Cầm có thể nhịn được, cô ta trừng mắt về đám người đang vây xem.
Trong đám người lập tức có người thu được ánh mắt của Lương Bích Cầm sau đó liền chạy tới giật lấy quần áo trong tay Ninh Tịch. Cô ta khoa trương kêu to lên: “Cái màu gì đây? Sao giống màu phân chó thế! Kiểu gì đây! Quá dung tục rồi! Rốt cuộc là ai cho cô dũng khí lấy ra hả?”
“Chậc chậc, cái bộ đồ èo oặt như vậy, ngay cả làm giẻ lau cũng không bằng!”
“Coi như muốn lấp liếm đi thì cô cũng phải có chút thành ý chứ! Nhiều người thế này cô cho rằng chúng tôi mù cả à!
.....
Ninh Tịch lạnh mắt nhìn những người đó đem bộ đồ màu xám truyền tới truyền lui, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Các người cẩn thận một chút, làm hỏng không đền nổi đâu.”
Vừa dứt lời thì toàn trường bùng lên một trận cười ầm ầm...
“Ha ha ha ha ha... Cô ta đúng là mạnh miệng!”
“Trước kia có người nói diễn xuất của cô ta tốt lắm tôi còn không tin, nhưng giờ thì tin rồi!”
“Diễn xuất cỡ này đúng là có thể giật giải Oscar nha!”
Lúc này Bạch Lộ lặng lẽ đến gần Ninh Tịch nói nhỏ: “Ninh Tịch, bọn... bọn họ cũng có chút kiến thức, cô không lừa được đâu...”
“Bọn họ có kiến thức? Cô chắc chứ?” Ninh Tịch nhướng mày, hỏi lại.
Cũng không biết có phải do diễn xuất của Ninh Tịch quá tốt hay không, nhưng mấy người kia nhìn bộ dạng bình tĩnh của Ninh Tịch dần dần có chút sợ hãi.
Một nữ nghệ sĩ đang cầm bộ đồ trong tay không khống chế được nhẹ tay đi nhiều, trong miệng cũng lầm bầm: “Bộ y phục rách rưới này dẫu có nhìn hoa cả mắt cũng không thấy được là cao cấp chỗ nào! Rốt cuộc cô ta lấy tự tin ở đâu ra chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.