Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 395: Cô nhìn đến nghiện




“Bọn họ có kiến thức? Cô chắc chứ?” Ninh Tịch nhướng mày, hỏi lại.
Cũng không biết có phải do diễn xuất của Ninh Tịch quá tốt hay không, nhưng mấy người kia nhìn bộ dạng bình tĩnh của Ninh Tịch dần dần có chút sợ hãi.
Một nữ nghệ sĩ đang cầm bộ đồ trong tay không khống chế được nhẹ tay đi nhiều, trong miệng cũng lầm bầm: “Bộ y phục rách rưới này dẫu có nhìn hoa cả mắt cũng không thấy được là cao cấp chỗ nào! Rốt cuộc cô ta lấy tự tin ở đâu ra chứ?”
“Cô còn nhìn cái gì, nhất định là cô ta lừa đảo thôi, dẫu cho chúng ta có nhận nhầm thì chị Mỹ Hinh với chị Dĩ Mạt có thể nhận sai sao?”
“Cũng đúng... suýt chút nữa bị cô ta lừa!” Nữ nghệ sĩ kia nói, sau đó cô ta nhìn thấy cái thùng rác bên cạnh thì cười lạnh một tiếng, định ném vào.
Nhưng mà...
Ngay trước khi cô ta ném thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Ninh Tịch, cô ta sợ run lên ngưng động tác trong tay lại...
Nữ nghệ sĩ cắn môi, cúi đầu kiểm tra bộ đồ kia lần nữa.
“Cái miếng rẻ rách này! Cô nhìn đến nghiện rồi à!” Có người bên cạnh vừa nói vừa giật lấy bộ đồ.
Nữ nghệ sĩ kia đang kiểm tra cỗ cổ áo, không biết nhìn thấy cái gì mà sắc mặt cô ta trắng bệch, lộ ra biểu tình kinh hoàng: “Cô đừng có động vào! Cẩn thận một chút!”
“Cô... cô làm cái gì vậy? Điên rồi hả!”
Nữ nghệ sĩ lại cúi đầu nhìn lần nữa, sau đó nuốt nước bọt nhét quần áo vào tay người bên cạnh, thấp giọng nói: “Cái này nhìn giống như đồ của GE...”
“Cái gì GE?”
“Chính là nhãn hiệu chị Dĩ Mạt thích nhất đó!!! GE!”
Đứng tại đây không ít người muốn nịnh bợ Tô Dĩ Mạt nên tất nhiên đều biết rõ sở thích của cô ta, nghe thấy vậy lập tức xanh mặt, kích động đến nỗi không khống chế được gào to lên: “Cái gì? Đây là nhãn hiệu GE mà chị Dĩ Mạt thích nhất á?”
Vừa dứt lời thì đám người đang ồn ào đột nhiên yên lặng.
Người bên cạnh kia nhìn thấy cái kí hiệu nho nhỏ kia lập tức hoảng sợ đem quần áo nhét lại vào tay nữ nghệ sĩ kia: “Vậy sao cô còn nhét cho tôi!”
Mời vừa nãy bộ đồ bị cầm tới cầm lui, nhỡ đâu làm hỏng chỗ nào thì xong đời!
Nữ nghệ sĩ kia ôm cái áo giống như đang ôm thánh chỉ, vẻ mặt như sắp khóc lên nhìn về phía Tô Dĩ Mạt: “Chị Dĩ Mạt, cái này...”
Tô Dĩ Mạt hơi nhíu mày, nhìn Triệu Mỹ Hinh một cái.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Mỹ Hinh thấy tình hình không đúng liền bước nhanh tới, cầm bộ đồ kia lên.
“Chị Mỹ Hinh, hình như đây là đồ của GE...”
“Nói vớ vẩn cái gì đó? Mắt cô là mắt lợn à! Đồ của GE phong cách lộng lẫy xa hoa, nhúm vải rách này...” Lời còn chưa dứt thì cô ta đã thấy cái kí hiệu dùng kim tuyến thêu lên vừa xa hoa lại khiêm tốn đặc trưng của GE.
“Này... không thể nào!”
Lương Bích Cầm cũng vội vàng bu lại, cô ta liếc cái kí hiệu đó rồi nói: “Chắc là đồ giả rồi? Lá gan của Ninh Tịch cũng lớn quá rồi! Nhãn hiệu này mà cũng dám làm giả! Dẫu cho có làm đồ giả thì cũng phải làm cho giống một chút chứ! Cái loại quần áo vải thô này sao có thể là đồ của nhãn hiệu GE chứ?”
Triệu Mỹ Hinh nhéo mi tâm một cái, đi tới cạnh Tô Dĩ Mạt: “Dĩ Mạt, em nhìn bộ đồ này...”
Tô Dĩ Mạt lấy một ngón tay khều cái áo nhìn thử một cái, một giây sau lập tức đổi sắc mặt.
Kiểu dáng này vô cùng hiếm thấy...
Thật sự là phong cách của GE!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.