Ninh Tịch đứng giữa phòng, tò mò nhìn một vòng.
Đây là lần đầu tiên cô vào văn phòng của Lục Đình Kiêu.
Căn phòng này quả nhiên đúng với phong cách của chủ nhân nó, toàn là gam lạnh, mọi thứ đều làm bằng kim loại và kính lạnh lẽo, không một chút độ ấm.
Ninh Tịch nhìn nhìn, bất giác nhớ tới phong cách trang trí kim quang chói lọi của Thịnh Thế, không nhịn được mà muốn chửi thề, thẩm mỹ của hai anh em nhà này đúng là quá khác nhau...
Đang lúc xuất thần, viên thư kí tiến vào: "Cô Ninh, tôi pha xong trà rồi đây, mời cô ngồi!"
Viên thư kí không chỉ bưng trà vào mà còn mang thêm cả một đống điểm tâm đẹp mắt vào nữa.
"Cảm ơn, làm phiền cô rồi!"
"Không cần khách khí, không cần khách khí..." Cô thư kí khua tay, nhưng chưa đi vội.
Ninh Tịch bưng ly trà lên, thấy thư kí chưa đi có hơi ngờ ngợ: "Cô thư kí này, cô còn chuyện gì sao?"
"Không có, không có! Mời cô dùng trà!" Cô thư kí kia hoàn hồn lại, vội lui ra ngoài. Haiz! Đáng tiếc! Vốn dĩ cô muốn chờ xem cô gái kia tháo khẩu trang ra trông sẽ thế nào mà!
Ninh Tịch đương nhiên biết được ý đồ của thư kí, cười ra tiếng, hóa ra cấp dưới của Lục Đình Kiêu lại cũng thích hóng hớt như vậy.
Ninh Tịch ngồi xuống sofa, tháo khẩu trang, nhấp trà, lúc này, cô vô tình nhìn thấy một quyển album trên bàn uống nước...
Đây là cái gì?
Trông không giống với mấy thứ như văn kiện tài liệu gì đó?
Cùng lúc đó, Lục Đình Kiêu và các lãnh đạo cũng đã hùng hổ về đến công ty.
Tất cả mọi người đều rất tò mò, không biết ruốt cuộc sếp có chuyện gì mà gấp đến vậy?
Lục Đình Kiêu xuống xe, tiến vào tòa nhà chính, vừa đi được mấy bước, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt lập tức bị mây đen dày đặc bao phủ, cảm giác như trời sắp sụp xuống vậy...
Cả đám nhân viên thấy vậy sợ đến nỗi bay hết cả hồn vía!
Công ty sắp sập rồi à?
Lục Đình Kiêu khẽ rủa một câu, nhanh chóng tăng cước bộ, lao thẳng tới bàn tiếp tân...
"Chào Lục tổng!" Thấy người tới, thư kí Phương vội chào.
"Cô ấy tới chưa?" Lục Đình Kiêu lạnh lùng hỏi.
"Cô ấy?" Thư kí bị vẻ mặt đáng sợ của sếp dọa sợ, sững sờ một lúc mới phản ứng lại: "Lục tổng, ý ngài là cô Ninh? Vâng! Cô ấy đã vào văn phòng đợi ngài rồi!"
"Gì cơ?" Trong phút chốc, sắc mặt Lục Đình Kiêu trông càng đáng sợ.
Viên thư kí sợ phát khóc: "Lục... Lục tổng... có chuyện gì sao? Trợ lí Trình có nói với tôi, bảo tôi đưa cô gái kia vào văn phòng đợi ngài mà!"
Thấy sắc mặt Lục Đình Kiêu như vậy, Trình Phong ở bên cạnh cũng hoảng, thầm nghĩ rõ ràng chính miệng sếp dặn mình bảo cô ấy đợi trong văn phòng của sếp cơ mà!
Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm, trầm giọng hỏi: "Cô ấy lên bao lâu rồi?"
Cô thư kí run rẩy nhìn đồng hồ: "Tầm bảy tám phút gì đó rồi ạ."
Lục Đình Kiêu không nói gì nữa, đen mặt bước nhanh về phía thang máy...
Phía sau, viên thứ kí gọi giật Trình Phong lại: "Trợ lí Trình, trợ lí Trình! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải tôi làm gì sai rồi không? Rõ ràng là anh bảo tôi đưa người lên! Tôi không chắc còn hỏi lại anh nữa mà!
Lúc này mặt Trình Phong cũng xanh mét: "Cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây! Đừng lo lắng quá, để tôi đi xem tình hình thế nào đã, quay lại sẽ nói với cô sau!"
"Thế anh mau lên đi..." Viên thư kí khóc thút thít đáp lại.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lục Đình Kiêu kéo mạnh cà vạt ra, chạy thẳng một mạch về văn phòng, khiến nhân viên cả tầng chết sững...
Má ơi, người vừa chạy như bay kia sao trông cứ như sếp nhà mình thế nhỉ?