Nhưng mà nhỡ Lục Sùng Sơn mà biết bà lấy bát tự của cô gái đó đến để Đại sư xem chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình cho mà coi.
Nhan Như Ý rất bối rồi, lại lật lật mấy tờ bát tự ra xem lại, không biết nên quyết định thế nào.
Thấy vẻ mặt của bà có gì đó lạ lạ, Huyền Tịnh liền hỏi: "Nhan thí chủ có chuyện gì muốn nói sao?"
Nhan Như Ý sực tỉnh, hoảng loạn thu dọn hết mấy tờ bát tự cất đi, sau cùng bà vẫn lo Lục Sùng Sơn nổi giận và cảm thấy không cần thiết phải để Đại sư xem bát tự của cô gái ấy, cho nên vội vàng xin phép ra về: "Không có gì, không có gì! Đại sư, ngài cứ bận đi ạ! Tôi xin phép!"
Nói rồi vội quay người đi mất.
Nhưng mà trong lúc vội vã, một tờ giấy vàng nâu từ trong túi của bà rơi ra, bay xuống đất...
Nhan Như Ý vẫn không phát hiện ra, đi thẳng một mạch về phía trước, Huyền Tịnh đứng sau lưng bà nhìn thấy liền cúi xuống nhặt lên: "Nhan thí chủ xin dừng bước, thí chủ đánh rơi... ồ..."
Đang nói dở câu, Huyền Tịnh nhìn chăm chăm vào bát tự viết trên tờ giấy, trên mặt ông hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Số mệnh này....."
Nhan Như Ý nghe thấy tiếng Đại sư gọi đằng sau liền vội vàng quay lại, không ngờ lại nhìn thấy ông đang cầm trên tay bát tự của Ninh Tịch, hơn nữa vẻ mặt có chút khác lạ.
Nhan Như Ý thấy vậy, trong lòng bà thấp thỏm không yên: "Đại sư, bát tự này như thế nào?"
Khác với lúc nãy, lần này Huyền Tịnh xem bát tự của Ninh Tịch rất lâu, sau đó mới trầm ngâm nói: "Nhan thí chủ, có thể đưa bát tự của lệnh lang1 cho lão nạp xem lại được không?"
1 Lệnh lang: con trai
"Đương nhiên là được rồi!" Nhan Như ý nói rồi vội lấy bát tự của Lục Đình Kiêu ra, thấp thỏm dùng hai tay đưa cho Huyền Tịnh.
Huyền Tịnh đặt bát tự của hai người lên bàn trà, sau đó cẩn thận suy ngẫm.
Nhan Như Ý đứng bên cạnh nơm nớm lo sợ. Sắc mặt của Đại sư nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ là vì cô gái này cực kì xung khắc với Đình Kiêu, là kiếp nạn của Đình Kiêu hay là...
Mãi rất lâu sau, cuối cùng thì Huyền Tịnh cũng trầm ngâm mở miệng: "Trong số mệnh của người này có Cô Thần, Kiếp Sát nhập mệnh, trong số phận có tai kiếp, không tránh được việc khắc chồng khắc con, nếu không li hôn thì sẽ thành quả phụ, nếu có tái giá thì sẽ tha hương, cả đời này nhất định cô độc..."
Nhan Như Ý nghe thế thì kinh hoàng thất sắc: "Thế này... thế này chẳng phải là mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao! Trời ơi! Khắc chồng khắc con... Đình Kiêu... Tiểu Bảo..."
Nhan Như Ý còn đang chìm đắm trong nỗi kinh hoàng khủng khiếp thì Huyền Tịnh đột nhiên hỏi một câu: "Không biết Nhan thí chủ có còn nhớ, mấy năm trước bần tăng từng tính mệnh cho lệnh lang không?"
"Nhớ chứ, đương nhiên là còn nhớ!" Nhan Như Ý nghe thế nghĩ lại vẫn còn sợ, năm đó bát tự của Lục Đình Kiêu vô cùng hung hiểm.
"Phàm là có Quyền thì phải mang Sát, Quyền Tinh cần dùng Sát Tinh đỡ, Cự Thiện của ngũ hành của Quyền Tinh nếu không có Sát dung hòa thì Quyền Tinh đó mệnh luôn cô độc, tuy có thể là người trên vạn người nhưng có điều sẽ không tránh khỏi chuyện khắc lục thân, cô độc cả đời.2"
2 Ý của Đại sư: Quyền Tinh là Lục Đình Kiêu, là người mang quyền; Sát Tinh là Ninh Tịch, người mang sát. Hai người hợp lại thì đẹp cả nhà.
"Nhưng mà Đại sư, năm năm trước từ sau khi có Tiểu Bảo, không phải ngài đã nói rằng số mệnh của Đình Kiêu nhà chúng tôi đã được phá giải rồi sao?" Nhan Như Ý vội vàng hỏi lại.
Huyền Tịnh gật đầu: "Quả thật bắt đầu từ năm năm trước đã có dấu vết hóa giải."
"Vậy... bát tự của Đình Kiêu thì có liên quan gì đến cái cô Thiên Sát Cô Tinh kia?"
Trên gương mặt của Huyền Tịnh hiện lên vẻ vô cùng kì diệu: "Số mệnh của người này cũng rất trùng hợp, giống như số mệnh của lệnh lang, cũng đột ngột bắt đầu thay đổi từ năm năm trước."
"Thay đổi?" Nhan Như Ý hết sức hốt hoảng, không nhịn được thúc giục: "Đại sư, ngài cứ nói thẳng đi! Số mệnh của cô gái này rốt cuộc là như thế nào? Có xung khắc với Đình Kiêu nhà tôi không?"