Khẩu súng gã cầm là một khẩu súng tự chế, bất luận là tầm bắn, lực xuyên thủng, độ chính xác cô đều không nắm được. Nếu tùy tiện cầm một khẩu súng bản thân không biết rõ dùng lỡ xảy ra sai lệch nào thì cô cùng đám Hùng Chí phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Mà may mắn làm sao, trong cái rương lại có một khẩu Beretta 92F của Ý mà cô thích nhất. Ninh Tịch có thể đảm bảo nếu cô dùng khẩu súng này thì có đến 80% có thể giải quyết mối nguy lần này.
Thạch Tiêu cùng Hùng Chí trợn mắt há mồm, một đòn kia của Ninh Tịch quả thật quá đẹp, ai có thể ngờ dưới vẻ ngoài nhu nhược kia có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đến vậy!
Lúc này Ninh Tịch cầm khẩu súng đã được nạp đủ 7 viên đạn nhắm ngay vào tên trọc.
"Đồ con lợn, đồ con lợn!!! Giết chết con đĩ đó cho tao!" Tên trọc tức điên hết cả người, hắn bị một con hát chĩa súng vào đầu! Hơn nữa khẩu súng kia còn có đạn!
Chỗ ăn điểm của khẩu Beretta 92F này chính là nó gần như sử dụng được đến 90% những loại đạn thông dụng ở Philadelphia, hầu như không bao giờ xuất hiện trường hợp đường kính viên đạn không khớp với ổ đạn.
Tên trọc vừa gào thét vừa nhanh chóng dời khỏi tầm bắn của Ninh Tịch, hắn muốn nổ súng trước để giật lấy cơ hội giết chết cô, đối với khả năng bắn súng của mình thì hắn ta rất có tự tin.
Chỉ có điều hắn không thể ngờ tới là, súng của hắn còn chưa ngắm vào Ninh Tịch thì cô đã nổ súng trước.
Đoàng!!!
Một tiếng vang nặng nề truyền khắp kho quân dụng, gần như cùng lúc với tiếng súng vang lên thì chỗ mi tâm của gã trọc đã có thêm một lỗ máu.
"Ầm."
Gã trọc hét lên rồi ngã gục xuống đất, co giật một hồi rồi ngẻo.
Đến tận lúc này Ninh Tịch vẫn không cho gã trọc kia nửa ánh mắt, tầm nhìn của cô vẫn rơi vào đám Thạch Tiêu cùng cái tên đang ôm đầu trốn sau lưng cậu ta.
"Đó là cách bắn súng gì... sao không cần nhìn mà..." Hùng Chí rung động, không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.
Không chỉ Hùng Chí mà ngay cả Thạch Tiêu cũng nghệt mặt ra, chuyện này... chuyện này đã vượt quá tính toán của cậu ta, cô ta thật sự chỉ là một diễn viên thôi sao?
"Mới lúc nãy chúng mày nói cái gì" Ninh Tịch giống như một ngọn núi băng, lạnh đến nỗi khiến đối phương dựng đứng lông tơ.
"Con đĩ "
"Giết chết cho tao"
Mấy tên người ngoại quốc lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức giơ súng lên, hướng về phía Ninh Tịch bóp cò...
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!!"
.....
Lại mấy tiếng súng trầm thấp vang lên.
Mấy tên ngoại quốc đang cầm súng kia bỗng đôi mắt đột nhiên trợn trắng, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống từ mi tâm. Sau đó thân thể đồ sộ của bọn họ từ từ ngã xuống đất, súng trong tay cũng bị văng đi thật xa.
"Nhanh, quá nhanh! Ninh tiểu thư... tốc độ bắn của cô ấy quá nhanh!" Hùng Chí không nhịn được thán phục, sau đó lại bổ sung: "Đâu chỉ có tốc độ nhanh, độ chính xác cũng đạt đến trình độ đáng sợ, khoảng cách này, vừa đúng là tầm bắn cực hạn của khẩu Beretta 92! Không thể nào... cô ấy chỉ là một diễn viên! Cô ấy... cô ấy rốt cuộc là ai vậy?!"
Một diễn viên mà có bản lãnh thế này sao? Dẫu cho bị đánh chết Hùng Chí cũng tuyệt đối không tin.
Giây phút này Hùng Chí thực sự không biết rốt cuộc là Boss đang nghĩ cái gì. Một cô gái như này còn cần cậu ta tới bảo vệ sao? Người như Ninh tiểu thư cần sự bảo vệ của người khác sao? Kêu cô ấy đi bảo vệ người khác nghe còn thuận tai hơn!
Thạch Tiêu khẽ hé miệng tựa như đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra nổi một lời.
Từ đầu đến cuối Ninh Tịch không hề nhìn đám mũi lõ kia dù chỉ nửa con mắt, khẩu súng trong tay nhìn thì có vẻ bắn lung tung nhưng sự thực đã chứng minh, mấy tên kia còn chẳng có cơ hội mà nổ súng, chớp mắt qua đi cũng chỉ còn duy nhất một người còn sống là cô gái tên Alice kia.
"A!" Tên áo trắng - cái gã Thạch Tiêu mang tới lúc này vẫn đang ôm đầu gào rú giống như tiếng heo bị chọc tiết.
"Ngứa cả mắt... Cút!" Ninh Tịch đá mạnh một phát tống tên kia ra mấy thước.
Thạch Tiêu và Hùng Chí thấy thế cũng không dám thở mạnh, nhất là Thạch Tiêu. Mặc dù không bị choáng trước sức mạnh và kỹ xảo cận chiến của Ninh Tịch nhưng trong tay cô ta còn có súng.
"Mày may mắn lắm đấy, nếu như là mấy năm trước mà mày dám nói với tao kiểu đấy, thì giờ này mày đã đi bốc đất rồi đấy." Ninh Tịch liếc nhìn Thạch Tiêu một cái: "Ý của tôi, cậu hiểu chứ?"
"Tôi... tôi hiểu." Thạch Tiêu cắn răng, nhưng cuối cùng gật đầu nhượng bộ, bản năng của cậu ta mách bảo, mình không dây nổi người phụ nữ này.
"Ninh tiểu thư, mau đánh chết con kia đi!" Hùng Chí thấy Alice còn sống liền vội vàng nói.
Ninh Tịch nhìn về phía Alice: "Mày mới nói tao cái gì nhỉ... chỉ biết bán thân thể mình, giết tao chỉ bằng tay không?"
Alice lạnh nhạt nói: "Ở trong mắt tao, mày chẳng là cái thá gì cả, đồ con lợn!"
Nói xong, cô nàng nhanh tay rút súng ra.
"Đoàng!"
Nhưng mà họng súng của Ninh Tịch lại toát ra ánh lửa trước.
Alice thét lên một tiếng kinh hãi, tốc độ của Ninh Tịch quá nhanh, nhanh hơn cô nàng nhiều lắm, trực tiếp đánh rớt súng trong tay Alice, văng liền mấy mét.
"Quá lợi hại! Giết chết ả ta đi!" Hùng Chí hưng phấn tới nỗi thiếu điều cầm hai chùm bông đứng ra cổ vũ Ninh Tịch.
"Hết đạn." Ninh Tịch ném khẩu súng đã hết sạch đạn sang một bên: "Vừa hay, chúng ta cũng cần một người sống."