"Cám ơn ngài đã phối hợp." Đường Dạ nói xong liền mang những người đàn ông mặc đồ đen kia đi thẳng ra ngoài.
Augustine giận run lên, món nợ này...
"Một đám da vàng mạt hạng! Ngày nào đó tao sẽ cho tất cả chúng mày xuống địa ngục!"
Lời của Augustine vừa ra thì thân mình Đường Dạ khẽ nhúc nhích, dao găm trong tay phóng nhanh ra như một mũi tên.
"Aaaa...!" Augustine còn chưa kịp biết phát sinh cái gì thì cái tai còn lại của hắn đã rơi xuống đất đánh cái bẹp.
"Augustine, xem ra lỗ tai của ngài chỉ là món trang sức thừa thãi mà thôi." Đường Dạ hài lòng quay lưng rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu gào thảm thiết của Augustine và những thi thể chồng chất.
.....
Philadelphia. Bên trong khách sạn.
Gửi tin nhắn xong Ninh Tịch bực mình quăng di động đi.
Đối phương nhắn lại một câu "Đây là điểm chính" thì không thấy nhắn lại nữa.
Cái cảm giác mình như con rối gỗ lúc nào cũng có thể bị người ta điều khiển, lúc nào cũng phải lo lắng sợ hãi thật sự là...
Lần này là cô may mắn, nếu như lần sau gặp đối thủ càng khó giải quyết hơn thì thế nào?
Ninh Tịch ngẩn ngơ nhìn Lục Đình Kiêu lạnh lùng ở phía sau khung cửa, trong đôi mắt thoáng qua một tia u ám, không được... cô không thể tiếp tục ngồi chờ chết như thế này được.
Vốn đang tập trung xử lí công việc Lục Đình Kiêu lại đột nhiên bỏ qua những lời báo cáo của thuộc hạ, quay sang nhìn về phía Ninh Tịch.
Ninh Tịch lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, ra dáng em bé ngoan ngoãn rất biết nghe lời. Nghĩ nghĩ một chút thì lấy tờ giấy trắng với cái bút gần đó loẹt xoẹt viết một hàng:
[Boss đại nhân, tôi có thể đi vệ sinh không, nếu được thì anh giơ cái bút máy lên đi.]
Viết xong thì giơ lên quơ quơ cho Lục Đình Kiêu nhìn thấy.
Lục Đình Kiêu nhìn mấy chữ đó thì khóe miệng vẫn luôn lạnh lùng bất giác hơi cong lên.
Thủ hạ đang báo cáo thấy vậy thì nghẹn họng.
Lục Đình Kiêu tỉnh bơ cầm cái bút máy trên bàn giơ lên, sau đó đổi tư thế mở miệng nhắc thuộc hạ một câu: "Tiếp tục."
Lấy được sự đồng ý Ninh Tịch liền bay đi như một làm khói, cảm giác như trở về thời tiểu học muốn đi vệ sinh phải giơ tay xin phép thấy giáo.
Màn đêm buông xuống, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.
Thạch Tiêu vừa đi vừa nói chuyện với Trình Phong, đến giờ cậu ta vẫn có chút mông lung: "Cho nên là Boss đã sớm biết Hồng Chấn Hào có vấn đề nên cố ý buông thả thằng chó đó. Mục đích lần này đến Philadelphia là vì muốn dụ người đứng sau thằng đó xem rốt cuộc là ai..."
Trình Phong gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ có điều là có chút chuyện ngoài kế hoạch xảy ra, mặc dù đối phương vẫn xuất hiện như chúng ta dự đoán nhưng cũng không phải người mà chúng ta mong muốn tóm được. Kế hoạch của chúng ta bị phá rối... Lần này nếu không nhờ Tịch tiểu thư bất ngờ xuất hiện thì mấy người không cầm cự tới lúc viện binh chạy tới đâu, thật sự phải bỏ xác ở đó..."
Thạch Tiêu nghe vậy thì đỏ mặt, buồn bực nói: "Nếu chết ở đó thật cũng là do tôi tài không bằng người... Lần này đúng là do cô ấy cứu tôi, tôi không còn gì để nói, tâm phục khẩu phục!"
Mặc dù chuyện lần này là trong kế hoạch của Boss nhưng quả thật đều là do cậu ta thất trách.
Boss nhiều lần dặn cậu ta làm việc không được lỗ mãng, ấy thế mà cậu ta vẫn không rút được kinh nhiệm, dễ dàng tin tên Hồng Chấn Hào đó đến vậy.