Trong giấc mơ, câu nói của Lục Đình Kiêu vẫn cứ văng vẳng trong đầu Ninh Tịch...
Rồi sẽ có một ngày, em sẽ trở thành mẹ của Tiểu Bảo…
Ừm, thành mẹ của Tiểu Bảo cục cưng à...
Nếu như là thật thì tốt biết mấy…
Cô thật sự rất thích, rất thích Tiểu Bảo…
Vì trong lòng vẫn đang lo lắng cho Tiểu Bảo cho nên Ninh Tịch ngủ cũng không sâu, ngủ không được bao lâu liền tỉnh lại, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là quay ra xem bánh bao nhỏ đang ôm trong lòng.
Thật may, cậu nhóc vẫn ngủ ngon lành, những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại trong vô thức túm chặt lấy vạt áo cô, gáy và lưng đều rịn mồ hôi.
Quá tốt rồi, có thể ra mồ hôi là tốt, có lợi cho việc hạ nhiệt độ…
Ninh Tịch nghĩ rồi lập tức đưa tay lên sờ trán bánh bao nhỏ, hình như cũng hạ sốt rồi thì phải?
Lục Đình Kiêu vẫn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất nhìn đường chân trời dần dần chuyển sang màu trắng, nghe thấy tiếng động trên giường liền sải bước đi đến cạnh cô: "Tỉnh rồi."
Ninh Tịch vừa sờ trán bánh bao nhỏ, vừa khẽ giọng giục anh: "Lục Đình Kiêu, anh xem thử xem có phải Tiểu Bảo hạ sốt rồi không? Tôi cảm thấy hình như thân nhiệt của Tiểu Bảo không nóng như vừa rồi nữa đúng không?"
Lục Đình Kiêu đưa bàn tay to lớn sờ lên trán Tiểu Bảo, vẻ mặt cũng dịu đi: "Đã hạ sốt rồi, đừng nôn nóng quá, để tôi gọi bác sĩ đến xem."
"Ừm." Ninh Tịch gật đầu lia lịa.
Lục Đình Kiêu ra ngoài một lát, lúc quay vào đằng sau còn có Tần Mộc Phong và hai bác sỹ khác đi cùng.
Tần Mộc Phong đưa nhiệt kế cho Lục Đình Kiêu, anh cầm lấy cẩn thận đặt vào nách Tiểu Bảo.
Nhiệt kế hiển thị 37°8 C.
Tuy rằng vẫn còn hơi sốt sốt nhưng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với tình trạng sốt cao 40°C đáng sợ vừa nãy, lại còn là hạ sốt trong tình trạng không dùng thuốc, thật đúng là chẳng dễ dàng gì.
Rồi sau đó hai vị bác sỹ lại kiểm tra kĩ càng tình hình thân thể cho Tiểu Bảo một lần nữa.
Kiểm tra xong sắc mặt của hai người cũng tốt lên nhiều: "Trước mắt thì tình hình sức khỏe của Tiểu thiếu gia đã ổn định lại rồi, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát thêm, ít nhất là phải đủ 24 giờ."
Đúng lúc này, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cũng nghe được tin tức vội vàng chạy vào, xúm lại nhìn cái nhiệt kế, phải tận mắt nhìn thấy nhiệt độ đã giảm đi rồi mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng nhưng cả hai ông bà vẫn không dám lơ là một chút nào.
"Đúng thế, đúng thế, vẫn phải tiếp tục quan sát, cẩn thận một chút thì tốt hơn, cũng không biết có sốt lại hay không, trước đấy cũng chẳng lúc sốt lúc không còn gì…" Gương mặt của Nhan Như Ý tràn đầy lo lắng.
Lục Sùng Sơn cũng gật đầu tán đồng, dây thần kinh căng thẳng suốt từ tối hôm qua coi như là thả lỏng được đôi chút, nhỡ đâu Tiểu Bảo thực sự xảy ra chuyện gì, ông quả thật không dám tưởng tượng...
Đúng lúc này Ninh Tịch không biết tại sao lại đột nhiên bật thốt lên: "Aaa..."
Ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cô với vẻ cực kì căng thẳng.
Nhan Như Ý: "Sao thế? Sao thế? Tiểu Bảo làm sao vậy?"
Lục Sùng Sơn: "Làm sao thế?"
Tim của tất cả các bác sỹ trong phòng dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi, cái vị tổ tông này xin đừng có xảy ra chuyện gì nữa mà hu hu hu…
Dưới ánh mắt cực kì căng thẳng của tất cả mọi người, Ninh Tịch muốn nói nhưng lại không dám, vẻ mặt ngại ngùng, nhưng như thế lại càng khiến mọi người thêm lo lắng, hỏi dồn.
Sau cùng chỉ có Lục Đình Kiêu không nói một câu nào mà bước đến gần, xắn tay áo rồi lật chăn của Ninh Tịch lên, vô cùng tự nhiên mà bóp chân cho cô, bình thản nói: "Có phải chân đã tê rần rồi đúng không?"