Giây phút cô gái đeo khẩu trang bước ra khỏi thang máy, vị Tiểu Thái tử giây trước đó còn mặt lạnh đáng sợ như Tiểu Diêm Vương bỗng như một nụ hoa phớt hồng hồi xuân nở rộ, nở pặc pặc pặc... giang đôi tay ngắn cũn ra, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, tỏ ý muốn được bế...
Tất cả nhân viên ngẩn ra: "..."
Ninh Tịch bước ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phía trước, không ngờ vừa cúi đầu đã thấy bánh bao nhỏ moe chết người đang đứng ở cửa thang máy chờ, cô hoàn toàn không có sức kháng cự, lập tức cúi người ôm bánh bao nhỏ vào lòng, cách lớp khẩu trang hôn lên má bánh bao nhỏ một cái: "Bảo bối, con đang đợi cô à?"
Bánh bao nhỏ ôm cổ cô Tiểu Tịch, ngửi mùi hương thơm ngát khiến mình yên tâm trên người cô, gò má mập mạp ửng hồng, bé con mím môi, ngoan ngoãn gật đầu một cách đáng yêu.
Tất cả nhân viên đầu óc trống rỗng, ngẩn ra tại chỗ: "..."
Tình tiết này thay đổi nhanh quá, họ hoàn toàn không theo kịp...
Ninh Tịch bế bánh bao nhỏ lên: "Ba con xong việc chưa? Mình tới chỗ ba con nhé?"
Cô đến thì cũng đến rồi nhưng không thể bế bánh bao nhỏ đi thẳng luôn được, vẫn phải qua chào ba nhóc một tiếng đã.
Tuy bánh bao nhỏ hận không thể bảo cô Tiểu Tịch lập tức lôi nhóc đi lưu lạc giang hồ, đừng bao giờ trở lại nơi này nữa, nhưng cũng không từ chối lời của cô Tiểu Tịch, tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Cô Tiểu Tịch nói gì cũng đúng hết!
Ninh Tịch mỉm cười xoa đầu bánh bao nhỏ, đi về phía phòng Tổng giám đốc.
Trên đường, cô cũng chú ý thấy bầu không khí hừng hực xung quanh, thầm mừng trong lòng may còn biết đường đeo khẩu trang trước.
Hai người vừa vào, mọi người phía sau bắt đầu bùng nổ.
"Aaa...! Trời ơi! Tiểu... Tiểu thái tử moe quá, đáng yêu quá!"
"Tôi còn tưởng Tiểu Thái tử thuộc kiểu lạnh lùng giống Lục tổng chứ! Không ngờ có thể đáng yêu đến vậy! Ban nãy lúc thằng bé cười xong giơ tay muốn ôm ấy, tim tôi như muốn tan chảy luôn!"
"Tôi cũng muốn có đứa con trai moe như thế, kể cả nó có muốn sao trên trời tôi cũng sẽ hái xuống cho nó!"
"Được rồi đấy, cứ ngồi đấy mà mơ! Tự soi gương xem mặt mũi thế nào, liệu có gen tốt để cho con nhà cô được không!"
"Con mẹ nó, đúng là tò mò chết tôi rồi, cô gái đeo khẩu trang đó rốt cuộc là ai thế nhỉ? Hình như cũng là người lần trước tới công ty mình thì phải?"
"Nhìn dáng người với kiểu tóc chắc chắn là cùng một người, nhưng là ai thì không biết!"
"Oa, đau lòng quá, xem ra là bà chủ tương lai đã là chuyện "ván đã đóng thuyền" thật rồi, ngay đến Tiểu Thái tử cũng xử lí được! Đúng là không thể ngờ được!"
Lúc này, trong góc bỗng có một cô gái trông còn khá trẻ yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện đó... chả hiểu sao tôi lại có một suy nghĩ liệu cô gái này... chắc không phải là mẹ đẻ của Tiểu Thái tử chứ? Nếu không, sao Tiểu Thái tử lại bám cô ấy như vậy, không khoa học chút nào?"
Suy đoán của cô gái khiến tất cả mọi người dường như mở ra cánh cửa thế giới mới, mọi người lại bắt đầu nhao nhao lên tưởng tượng rồi thảo luận...
.....
Phía bên kia, sau khi Ninh Tịch bế bánh bao nhỏ vào văn phòng, cô liền trợn tròn mắt.
Lục Cảnh Lễ mặc chiếc sơ mi hoa hòe đang ngồi trên sofa, vẻ mặt kinh ngạc của cô không khác gì so với Lục Cảnh Lễ thấy anh trai mình mặc đồ đỏ ban nãy...
"Ôi má tôiiiii...! Nhị thiếu! Anh về rồi à! Về từ bao giờ thế? Cái mớ giẻ rách này của anh làm mù mắt tôi rồi đấy! Kể cả trông có đẹp trai thì cũng không thể chọn một bộ khiêu chiến thẩm mỹ cực hạn như vậy chứ? Hơn nữa... sao mặt anh trông cứ như cả người bị bòn rút hết sạch sinh khí vậy? Trên đảo lắm gái đẹp quá à?"