Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 558: Có ý đồ Gì với cháu gái tôi thế




Trong tình huống này, dù có là Trang Linh Ngọc hay Ninh Diệu Hoa đứng ra nói chuyện thì cũng không thích hợp, chỉ có những kẻ đứng ngoài như Ứng Phương Lâm nói lại may ra…
Quả nhiên Ứng Phương Lâm lập tức mở miệng nói: "Kể cả có là được vị Đại sư kia khai quang thì cũng không thể mua ngọc vớ vẩn đến để khai quang được chứ? Cái thứ đồ rẻ tiền này để Ninh lão gia tử đeo trên người thật đúng là chẳng phù hợp với thân phận của Lão gia tử chút nào!"
Đến nước này thì Tịch Bác Nghĩa không nghe nổi nữa, vốn dĩ ông không muốn so đo với đám trẻ con thiếu hiểu biết, đành phải mở miệng nói thẳng: "Ha ha, cô gái trẻ à, cái vòng ngọc này vẫn không đủ tốt sao? Nếu cháu nhất định phải nói về giá tiền với ta, vậy thì ta cũng nói cho cháu biết, giá của chuỗi hạt này còn đắt gấp mấy lần so với chuỗi hạt của Tuyết Lạc!"
"Cái gì? Cái vòng của Ninh Tuyết Lạc hơn hai trăm vạn đó!" Ứng Phương Lâm trợn tròn mắt, buột miệng thốt lên.
Giờ thì ngay cả đám Ninh Tuyết Lạc và Kim Huyên Huyên đều hoảng, chứ đừng nói đến Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa, phản ứng đầu tiên của bọn họ là: "Chuyện này không thể nào! Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
Tịch Bác Nghĩa thần sắc ung dung giải thích: "Cái vòng này của Tiểu Tịch thuộc hàng cực phẩm đó, chưa kể cả chuỗi ngọc đều được gia công từ cùng một khối ngọc, thế nước vô cùng tốt, màu sắc đều đặn, giá đương nhiên là cao hơn so với chuỗi ngọc kia rồi!"
Ứng Phương Lâm nhíu mày: "Tịch lão, có phải ngài hoa mắt nhìn nhầm rồi không?"
Nét mặt của Tịch Bác Nghĩa còn chưa thay đổi thì Ninh Trí Viễn đã không nhịn nổi nữa, vẻ mặt không vui mở miệng: "Không được ăn nói hàm hồ, Tịch lão sao có thể nhìn nhầm? Chuỗi ngọc này của Tiểu Tịch quả thật là quý hơn."
Vừa nãy ông không nói chẳng qua là vì không muốn để Ninh Tuyết Lạc mất mặt, ai biết được mấy con nhỏ này lại không biết điều cứ nói vớ vẩn, ông cũng đành phải lên tiếng giải thích.
Ngay đến cả Ninh lão gia tử cũng lên tiếng rồi, đến lúc này tất cả mọi người dù không muốn tin cũng phải tin!
"Ồ… đúng là không ngờ được…. cháu gái nuôi tặng quà còn quý hơn cả Ninh đại tiểu thư!"
"Thật sự là quá ngượng, quà đều giống nhau nhưng chất lượng lại không bằng người ta…"
"Khụ khụ, xem ra chúng ta đã coi nhẹ cô con gái nuôi này rồi! Năm năm không gặp, đúng là phải lau mắt mà nhìn!"
"Thực ra tôi muốn hỏi từ lúc nãy rồi, đây đúng thật là con bé nhà quê năm xưa à? Nếu không có mọi người nói, tôi còn suýt nhận nhầm đấy! Lớn lên cũng xinh đẹp thật đấy!"
"Chẳng thế nữa à, năm đó cho dù có ăn mặc xinh đẹp thế nào cũng không át được sự quê mùa nhút nhát, giờ mới có chút khí thế của thiên kim tiểu thư đấy!"
.....
Giờ thì vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc đã hoàn toàn biến đổi rồi.
Chuỗi vòng ngọc đó của Ninh Tịch không chỉ được Huyền Tịnh đại sư khai quang mà còn… đắt hơn sao?
Làm sao có thể như thế được! Lần trước lúc nói chuyện mấy người nghệ sĩ đó không phải nói tận mắt nhìn thấy Ninh Tịch mua một chiếc vòng mười mấy vạn thôi cơ mà?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Chết tiệt, cô ta tốn biết bao nhiêu công sức để dựng lên trò hay này, cuối cùng kẻ xấu hổ… thế nhưng lại là chính bản thân cô ta!?
Cho dù là lòng thành hay giá cả, cô ta đều thua kém.
Tịch Bác Nghĩa vỗ vai Ninh Trí Viễn, thở dài nói: "Ôi, Trí Viễn ạ, ông quả thực có phúc lắm đấy! Chẳng trách ông lại nhận nuôi đứa bé này, nó quả là một đứa bé ngoan, có hiếu lắm! Quan trọng nhất là… có thể khiến Huyền Tịnh đại sư đồng ý khai quang, phúc duyên tốt lắm đó! Đúng rồi, Trí Viễn, cô cháu gái này của ông năm nay bao nhiêu tuổi? Cầm tinh con gì? Chắc cũng không kém cháu nội tôi là mấy, đúng không?"
Ninh Trí Viễn yêu thích mà vuốt ve cái vòng mãi không thôi, nghe được câu nói đó trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ cảnh giác: "Lão già, ông muốn làm gì? Đang có ý đồ gì đó với cháu gái tôi đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.