Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 567: Ăn thức ăn cho chó no rồi




"À..."
Nghe thế Ninh Tịch liếc bánh bao nhỏ đang ngủ yên trong lòng một cái rồi lại liếc nhìn Đại ma vương đang chuyên tâm ngồi làm việc bên cạnh.
Vẻ mặt Đại ma vương vô cùng bĩnh tĩnh giống như chỉ đi cùng bánh bao nhỏ tới đây thôi. Bánh bao nhỏ sốt ruột thì còn có thể hiểu được nhưng Đại Ma vương lại chỉ vì những chuyện nhỏ này mà mất bình tĩnh sao... thật khó có thể tưởng tượng...
Lục Cảnh Lễ chắc không phóng đại quá chứ?
Lục Đình Kiêu phát hiện tầm mắt của cô hướng về phía mình thì ngẩng đầu lên nói: "Ổn chứ?"
Ninh Tịch lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không có gì, tôi chỉ về nhà thôi mà!"
Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt ung dung của Ninh Tịch thì hiển nhiên không tin nhưng cũng không nói gì.
"À đúng rồi Lục Đình Kiêu, tôi có chuyện muốn hỏi!" Ninh Tịch đột nhiên nhớ đến một chuyện.
"Ừ?"
Ninh Tịch nhăn mày nói: "Là thế này, lần trước tôi mua một chuỗi vòng ngọc làm quà mừng thọ cho ông tôi ở Vạn Bảo Hiên của anh. Lúc ấy tôi mua chỉ có mười hai vạn, sao hôm nay lúc tặng quà lại có người nói chiếc vòng đó phải hơn hai trăm vạn, lại còn từng được cao tăng làm phép?"
Ninh Tịch nói dài như thế, Lục Đình Kiêu chỉ nhẹ nhàng cho cô hai chữ: "Vậy à?"
Ninh Tịch nghe thế gì híp mắt lại nghiến răng, ý của anh là không thừa nhận là mình làm à? Dám làm bộ làm tịch với cô!
"Có phải anh để nhân viên làm như vậy đúng không?" Ninh Tịch hỏi thẳng.
Lục Đình Kiêu không biến sắc trả lời: "Lúc ấy tôi đi công tác nước ngoài."
Ninh Tịch nghe thế thì sửng sốt một chút, chớp chớp mắt: "A... đúng rồi, lúc ấy anh đi công tác ở Philadelphia!"
Nếu đi công tác nước ngoài thì sao có thể biết chuyện lúc đó, thậm chí còn giải vây cho cô chứ?
"Thật là kỳ quái, thế này là sao? Ông lão kia hình như rất lợi hại, không có vẻ gì là nhìn nhầm được! Này, Lục Đình Kiêu, nhân viên của anh hình như bán sai đồ rồi, anh làm ông chủ mà không quan tâm sao?" Ninh Tịch nhỏ giọng lầm bầm.
Lục Đình Kiêu gật đầu một cái: "Ừ, về rồi sẽ khen thưởng anh ta."
Ninh Tịch hộc máu: "..."
Lục Cảnh Lễ: "Đột nhiên em hết đói bụng rồi..." Ăn thức ăn cho chó no cmn rồiiiiiii...
Ninh Tịch không muốn cãi nhau tiếp với Lục Đình Kiêu, lúc này còn có chuyện khiến cô buồn phiền hơn: "Bởi vì cái vòng ngọc đó mà hại tôi bị ép đi coi mắt đó!"
"Cái gì? Cái... cái gì?" Lục Cảnh Lễ căng thẳng, nếu anh ta mà có cái đuôi sau lưng lúc này thì chắc chắn nó đang kích động mà lắc qua lắc lại không ngừng: "Tiểu Tịch Tịch, coi mắt cái gì, coi mắt cái gì hả?"
"Coi mắt..." Vẻ mặt thản nhiên của Lục Đình Kiêu bắt đầu chuyển thành gió bão ầm ầm.
Ninh Tịch vô cùng phiền muộn thở dài: "Lúc đó có một ông lão rất lợi hại nhận ra lai lịch chiếc vòng ấy, vì ông ấy cũng có một chiếc vòng ngọc được Huyền Tịnh đại sư phát quang do cháu trai ông ấy tặng, nên ông ấy nói tôi với cháu trai ông ấy có duyên phận bla bla gì đó... trò truyện vài câu với ông tôi sau thế quái nào lại thành giới thiệu cháu trai ông ấy cho tôi, sau đó ông nội xem hình, chắc thấy bề ngoài cũng không tệ nên cũng đồng ý, còn hẹn xong cả thời gian gặp mặt rồi... Trước khi đi ông tôi còn dặn tôi nhớ kĩ chuyện này nữa!"
Lục Cảnh Lễ sửng sốt: "Vậy mà cũng được hả? Tiểu Tịch Tịch phải đi thật sao?"
Cái này nên nói thế nào đây? Chị dâu chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà sao lúc về lại đem thêm cho anh Hai một tình địch thế?
Quá hung tàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.