Lúc đi ngang qua bàn lễ tân, không hiểu sao vẻ mặt Ninh Tịch như bị ai đấm lẩm bẩm một câu: "Thật là đáng ghét..."
"Sao vậy?" Lục Cảnh Lễ thuận miệng hỏi một câu.
Ninh Tịch đau khổ ôm đầu: "Lễ tân trước đây là một cô em siêu cấp dễ thương, ngày đầu tiên tôi tới đây còn tặng son cho cô bé ấy đấy. Sau đó quan hệ hai chúng tôi khá tốt, còn thường xuyên chém gió với nhau nữa. Sau cùng không biết tên quản lí thần kinh nào tự dưng đem em ấy đổi thành một ông chú xấu xí, tức chết đi được, cô em đáng yêu của tôi đâu rồi!"
"Hợ..." Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh Lễ là quay đầu đi, liếc nhìn ông anh vẫn bình tĩnh ổn định như thường một cái, cứ như thể anh ấy chưa hề làm bất cứ chuyện xấu gì.
Ha ha ai làm ý hả, cái này còn cần hỏi sao...
Tình địch của anh Hai... đúng là trải khắp thiên hạ...
Mỗi ngày chỉ giải quyết tình địch thôi cũng đủ bận rộn rồi...
Khi bước ra từ thang máy, đi đến chỗ rẽ thì Ninh Tịch lại đột ngột dừng lại, hơn nữa còn ôm Tiểu Bảo lùi về sau một bước.
"Tiểu Tịch Tịch làm sao thế? Bộ dáng cứ như gặp quỷ..." Lục Cảnh Lễ đi sau lưng khó hiểu.
Mà khóe mắt Lục Đình Kiêu thấy người đứng trước cửa nhà Ninh Tịch thì không kìm được nhíu mày.
Ninh Tịch nhức đầu thở dài: "Tô Diễn."
"Cái gì? Tô Diễn? Mối tình đầu của cô? Ở đâu?"
"Ngay ở cửa nhà đấy!"
Lục Cảnh Lễ vừa nghe thì lập tức trợn mắt: "Mẹ nó! Hơn nửa đêm hắn ta chạy tới trước cửa nhà cô làm cái gì? Tiểu Tịch Tịch, tôi giúp cô đi đánh hắn!"
Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái, xoay người nói với Lục Đình Kiêu: "Bế Tiểu Bảo dùm để tôi xử lý, xong nhanh thôi."
Lục Đình Kiêu gật đầu một cái: "Ừ."
Lục Cảnh Lễ nhìn vẻ ngoan ngoãn dịu dàng như nước trên mặt anh Hai thì khóe miệng co quắp, trước mặt thì giả vờ không có gì nhưng trong lòng chắc chắn nổi bão đi...
Tô Diễn cầm một điếu thuốc đứng dựa vào cửa nhà Ninh Tịch, vẻ mặt bần thần không biết đang nghĩ cái gì.
Cho đến khi Ninh Tịch đi tới trước mặt thì gã ta mới phát hiện liền lập tức ngẩng đầu lên: "Tiểu Tịch, em về rồi!"
Ninh Tịch hơi gật đầu một cái: "Bên kia kết thúc rồi sao?"
"Ừ, anh đưa Tuyết Lạc về nên tiện đường tới xem em thế nào, anh tưởng em về nhà từ lâu rồi chứ, trên đường về có chuyện gì xảy ra sao?" Tô Diễn ân cần hỏi, gã ta cũng không biết Ninh Tịch được Lục Cảnh Lễ đón đi.
"Không, có một đoạn kẹt xe thôi, anh tìm tôi có chuyện gì?" Ninh Tịch tùy tiện nói một cái cớ lấy lệ.
Còn chẳng phải do Lục Cảnh Lễ cứ mải bát quái với cô mà tốc độ lái xe không khác nào ốc sên bò sao...
"Mới nãy ở bên kia đông quá, không kịp nói gì với em." Tô Diễn nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Muộn rồi cũng không thể mời anh vào nhà được, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi!"
Tô Diễn do dự một hồi cuối cùng vẫn mở miệng: "Có chuyện, anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn nhắc nhở em một câu, Tiểu Tịch, bây giờ em muốn về Ninh gia thì thân phận sợ rằng có chút lúng túng..."
"Hửm? Lúng túng chỗ nào?" Ninh Tịch nghe vậy thì hơi nhướng mày, một bộ khiêm tốn học hỏi.
Đôi mắt cô khẽ chuyển động, giữa ánh sáng mờ tối, đôi mắt lưu ly kia tỏa sáng thật xinh đẹp. Tô Diễn thở chậm lại, hồn thiếu chút nữa bị hút mất, trong lúc nhất tời lại quên mất mình muốn nói gì, hoảng hốt thật lâu mới bình tĩnh lại...