"Phật tổ phù hộ, đây chẳng lẽ là..."
Lục Cảnh Lễ vừa định nói hy vọng người này không phải là Tịch Thế Khanh kia, kết quả đã nghe Lục Đình Kiêu nhàn nhạt lên tiếng: "Tịch Thế Khanh."
Lục Cảnh Lễ sững sờ: "Má! Không thể nào! Anh ta là Tịch Thế Khanh? Thật sự là Tịch Thế Khanh sao?"
Đang khiếp sợ thì đã thấy người đàn ông kia cởi giày, khách sáo nói với nhân viên phục vụ một câu sau đó đi thẳng về phía... Ninh Tịch...
"Xin chào, cô là Ninh tiểu thư sao?"
Ninh Tịch lúc này đã uống hết bầu rượu thứ nhất, đang uống bầu thứ hai, là loại rượu hoa anh đào nổi tiếng của nhà hàng này. Nghe có người nói chuyện với mình, hơn nữa giọng nói cũng rất dễ nghe thoải mái nên ngẩng đầu lên theo bản năng.
Thấy người trước mắt, vẻ mặt Ninh Tịch rõ ràng hơi kinh hoảng một chút nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng, cô đứng lên nói: "Đúng, tôi là Ninh Tịch, anh là Tịch tiên sinh sao?"
Người đàn ông gật đầu một cái: "Xin chào, tôi là Tịch Thế Khanh, thật xin lỗi vì khiến cô đợi lâu như vậy."
"Không sao, anh ngồi đi, cũng không lâu lắm." Ninh Tịch ngồi xuống lần nữa.
Tịch Thế Khanh cởi áo vest bên ngoài khoác lên kệ áo ở bên cạnh, sau đó cũng ngồi lên chiếu.
Tư thế ngồi của Tịch Thế Khanh vô cùng tiêu chuẩn. Nếu là con gái thì chắc cũng ngồi đàng hoàng như vậy nhưng Ninh Tịch thì không, dáng ngồi tương đối hào phóng, một chân co một chân duỗi, còn một tay thì gác lên đầu gối... còn nam tính hơn cả đàn ông.
Nhưng mà cho dù cô ngồi như vậy cũng chẳng có cảm giác thô lỗ chút nào. Hôm nay cô mặc chiếc quần lửng ống rộng với áo khoác da họa tiết thêu cô thích nhất. Ngồi xuống thế này tuy có cảm giác tự do phóng khoáng nhưng có điều đúng là có chút không phù hợp với không khí của cái nhà hàng Nhật này...
Ninh Tịch nghe ông nội nói Tịch gia là ngọc thạch thế gia, cho nên con cháu của Tịch gia cũng tướng đối có tri thức, hiểu lễ nghĩa, con gái thì rất dịu dàng được lòng người. Vì để tránh phiền toái không cần thiết nên cô mới cố ý mặc một bộ quần áo thế này.
Nhưng mà kế hoạch của cô dường như không có hiệu quả. Sau khi Tịch Thế Khanh thấy cô cũng chẳng có biểu hiện chán ghét hay khinh bỉ mà ngược lại còn có chút tán thưởng không dễ phát hiện.
Sau lưng, Lục Cảnh Lễ đã gấp đến độ muốn gào khóc: "Toi rồi toi rồi toi rồi! Hai người này chắc chắn không phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ? Mới vừa nãy ánh mắt của Tiểu Tịch thấy Tịch Thế Khanh đó anh có để ý không? Rõ ràng cô ấy có sửng sốt một chút đó, chắc chắn là bị hấp dẫn rồi!
"Hơn nữa ánh mắt Tịch Thế Khanh nhìn Tiểu Tịch Tịch cũng rất thưởng thức đó! Đệt, chẳng phải hắn ta nên thích loại hình cô gái thanh khiết như ngọc sao? Tịch Tịch nhà ta hôm nay ăn mặt đẹp trai như vậy mà!"
Lục Đình Kiêu nhấp một ngụm trà, vẻ mặt coi như vẫn bình tĩnh nếu không kể đến khóe miệng mím chặt cùng ngón tay cầm ly trà đang dần siết chặt lại...
Lục Cảnh Lễ vẫn còn đang vò đầu bứt tai phân tích: "Tịch Thế Khanh này có chút khó giải quyết, mặc dù bộ dạng không đẹp trai như em nhưng cái khí chất đó... đúng là rất đặc biệt! Coi như dùng ánh mắt của một thằng đực rựa như em đây nhìn vào vẫn thấy vô cùng hấp dẫn! Khiến người ta không nhịn được muốn làm thân! Càng đáng sợ hơn là... Tiểu Tịch Tịch là kiểu người có tính cách phóng khoáng khó kiềm chế, có khả năng cực lớn là sẽ thích kiểu người có tính cách hoàn toàn trái ngược như Tịch Thế Khanh!"
"Ken két..." ly trà trong tay Lục Đình Kiêu nát vụn...
Lục Cảnh Lễ nuốt nước miếng: "Không không không... em chỉ đoán bậy thôi mà anh Hai! Chắc chắn không thể nào! Tiểu Tịch Tịch đã nói cô ấy có người thích rồi mà? Chắc chắn sẽ không thích Tịch Thế Khanh đâu!"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Đình Kiêu lại càng khó coi...