Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 577: Có em bé với người khác




Nếu đã không hiểu thì dứt khoát hỏi luôn.
[Cô Tiểu Tịch đang hẹn hò với người đàn ông khác à?]
Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ cùng lúc nhìn thấy câu hỏi của Tiểu Bảo trên tập giấy.
Lục Cảnh Lễ lại thở dài một cái, nhìn Tiểu Bảo y hệt một cậu nhóc đáng thương sắp bị bỏ rơi: "Cục cưng à, cái này còn đáng sợ hơn cả hẹn hò, cái này gọi là xem mắt, con có biết xem mắt có nghĩa là gì không?"
Tiểu Bảo thành thật lắc đầu.
"Xem mắt chính là một lễ tiết trong hôn lễ tryền thống của Trung Quốc chúng ta, còn gọi là xem gia cảnh hỏi han tính tình… phụ huynh hai nhà gặp mặt thảo luận vấn đề hôn nhân…"
Lục Cảnh Lễ giải thích một hồi, mặt Tiểu Bảo vẫn cái hiểu cái không cho nên Lục Cảnh Lễ chỉ có thể tung một quả bom to bự ra: "Xem mặt chính là cô Tiểu Tịch của con sắp bị người đàn ông khác cướp đi rồi! Sắp sinh em bé với người đàn ông khác rồi!"
Lục Cảnh Lễ vừa mới dứt lời, vẻ mặt của Tiểu Bảo như thể trời sụp đất nứt đến nơi….
Cô Tiểu Tịch… sắp đi cùng người khác rồi… sinh em bé khác… em bé khác… em bé khác…
Tiểu Bảo đáng thương trong đầu bây giờ đã hoàn toàn bị câu nói đó lấp đầy rồi, ngay sau đó cậu nhóc bắt đầu khóc như mưa, căn bản là không thể dừng lại được.
Lục Cảnh Lễ vỗn chỉ muốn đùa chút thôi mà, nào đâu biết không cẩn thận đùa hơi quá trớn, thấy Tiểu Bảo khóc thảm thiết như thế tay chân lập tức trở nên luống cuống: "Ôi ôi ôi, cục cưng ơi cháu đừng có khóc nữa được không?"
Lục Đình Kiêu lườm Lục Cảnh Lễ một cái sắc như dao, sau đó thuận tay kéo Tiểu Bảo lại gần: "Xem mắt chỉ là một cách làm quen giữa hai bên nam nữ mà thôi, vẫn còn rất xa mới đến được kết hôn, hơn nữa cô ấy vừa mới từ chối rồi, bây giờ chỉ đang ăn một bữa cơm với người ta mà thôi."
Lục Đình Kiêu nhẫn nại giải thích.
Nhưng mà vừa nãy Bánh bao nhỏ bị tổn thương quá sâu rồi, giờ không nghe lọt câu nào nữa, nước mắt vẫn chảy thành sông, khóc nấc không thành tiếng.
Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ là hai người hoàn toàn không biết làm thế nào để dỗ trẻ con cả, nhìn bánh bao nhỏ khóc đứt gan đứt ruột mà mặt cả hai đều ngơ ra…
Mà bên này, Ninh Tịch vẫn hoàn toàn không biết đằng sau lưng mình vừa xảy ra một việc kinh thiên động địa như thế nào.
Vừa uống hai bình rượu tuy rằng nồng độ cồn không cao nhưng cô vẫn có chút lơ mơ, cộng thêm khí chất trên người Tịch Thế Khanh thực sự quá đặc biệt, quá dễ khiến người khác buông bỏ sự đề phòng thế nên cô không khỏi thả lỏng cả người, vừa uống chút rượu nhấm nháp cái gì đó, vừa tán gẫu câu được câu không về những vấn đề an toàn với đối phương.
"Anh kinh doanh châu báu à? Vừa hay gần đây tôi đang thành lập một công ty thời trang, chắc chắn sẽ dùng đến các loại trang sức châu báu, đến lúc đó tôi có thể mặt dày đi nhờ anh chứ!" Ninh Tịch đột nhiên biến thành một bà chủ có trách nhiệm, nhân cơ hội này đàm phán làm ăn luôn.
"Cô Ninh nặng lời rồi, cô cần thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Nói chuyện một lúc, Tịch Thế Khanh buột miệng hỏi một câu: "Cô Tịch này, không biết cô có còn nhớ không, thực ra rất nhiều năm về trước chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi."
Ninh Tịch nghe được câu đó, thoáng tỉnh táo một chút: "Thật không? Không lý nào mà tôi đã từng gặp anh mà không có ấn tượng gì về anh cả?"
Dù sao Tịch Thế Khanh cũng là một người đặc biệt thế cơ mà.
Tịch Thế khanh nghe vậy nhấp một ngụm rượu, trong đôi mắt thoáng lóe lên tia sáng: "Đương nhiên là lúc đó ánh mắt của cô chỉ hướng về một người, sao có thể chú ý đến bất kì ai khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.