Với một gia cảnh tốt, từ bé đến lớn vẫn thuận buồm xuôi gió mà không có bất cứ trắc trở nào khiến cho anh không có ham muốn với bất cứ thứ gì. Bởi vì chỉ cần anh muốn thì đều có được dễ như trở bàn tay, cho nên dần dần hình thành cái tính không tranh đấu bất cứ một cái gì, cuộc sống đối với anh mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Sự tồn tại của anh trên thế gian này thật giống như một người người ngoài cuộc đứng xem hết thảy.
Cho đến khi Ninh Tịch xuất hiện...
Sự xuất hiện đó đã hoàn toàn phá vỡ tầng ngăn cách kia, để cho anh lần đầu tiên có cảm giác mong muốn một cái gì đó.
Chính bởi vì quá trân quý cho nên lúc mất đi mới có thể tuyệt vọng đến vậy.
Cái anh muốn thì trên đời chẳng cầu xin được ở đâu.
Khi anh đến tìm Huyền Tịnh đại sư, cầu xin ngài nhận lấy mình thì ngay cả Huyền Tịnh đại sư cũng đồng ý cho anh quy y, bởi vì khi đó tâm cảnh của anh đã đạt đến trạng thái "Tứ đại giai không".
Nhưng hiện tại chỉ vì một động tác nho nhỏ của cô đã đem anh kéo về trần gian bụi bặm.
Có lẽ cô thật sự là số kiếp của anh!
Trên mặt Tịch Thế Khanh đã có chút chấp nhận thỏa hiệp.
Thấy vậy Ninh Tịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đã thành công rồi.
"Về nhà thôi?" Ninh Tịch nhìn Tịch Thế Khanh
"Tôi cần nói một tiếng với Huyền Tịnh đại sư."
Ninh Tịch vừa nghe thì lập tức cảnh giác: "Vậy tôi đi cùng anh!"
Vất vả lắm mới kéo được người về, nhỡ đâu trò chuyện với Huyền Tịnh đại sư kia mấy câu lại quay đầu về làm hòa thượng thì cô tìm ai khóc đây!
Tịch Thế Khanh định nói là không cần nhưng nhìn ánh mắt của cô thì biết cô đang lo lắng cái gì nên cũng chỉ có thể để cô đi cùng.
Trong đại điện.
Huyền Tịnh đại sư có vẻ không ngạc nhiên về chuyện Tịch Thế Khanh có mặt ở đây, chẳng qua là khi nhìn thấy Ninh Tịch thì ánh mắt có chút biến hóa.
"Phương trượng, thật xin lỗi. Đồ nhi trần duyên chưa dứt, tâm cảnh không vững, tự cảm thấy lúc này chưa có tư cách quy y."
Lúc Ninh Tịch đối diện với Huyền Tịnh đại sư thật ra có chút chột dạ, dẫu sao trong chuyện này cũng là cô dùng trò vặt mới thành công thôi, đừng nói Tịch Thế Khanh chưa phải hòa thượng, dẫu cho có là hòa thượng chân chính thì vào cái tuổi tinh lực tràn trề này liệu có mấy ai giữ được bình tĩnh.
May mà Huyền Tịnh không truy cứu, cũng không hỏi bất cứ cái gì: "Hết thảy đều có duyên phận, con đi đi."
Ninh Tịch nhìn Lão tăng có vẻ đặc biệt cao thâm trước mặt mình thì có chút hiếu kỳ.
Đây chính Huyền Tịnh đại sư trong truyền thuyết?
Vậy cái vòng ngọc kia là do ông ấy khai quang?"
Chậc chậc, thật vất vả mới nhìn thấy chân nhân, nếu ông ấy có thể bói một quẻ may rủi cho cô thì tốt biết bao.
Ngay lúc này thì Huyền Tịnh đại sư chủ động lên tiếng: "Nữ thí chủ có chuyện?"
"Tôi sao?" Nếu Huyền Tịnh đã chủ động hỏi thì Ninh Tịch cũng đành mặt dày lên tiếng, cùng lắm là bị từ chối thôi mà: "Đại sư đúng là tinh tường, quả thật có chút... là như thế này, gần đây tôi luôn có chút không yên lòng, không biết Đại sư có thể chỉ điểm mấy câu?"
Huyền Tịnh nghe vậy thì dùng ánh mắt khó đoán nhìn cô mấy lần, sau đó nói nhỏ vài câu với tiểu hòa thượng đứng bên cạnh. Chốc lát sau, tiểu hòa thượng kia cầm giấy bút đến, sau đó ông cầm bút lông vẽ lên trên giấy...
Đến khi Ninh Tịch được cầm tờ giấy kia nhìn một cái, vẻ mặt có chút sửng sốt.
Vừa rồi Đại sư không viết chữ, mà là... vẽ một đóa hoa!
Đây là ý gì?