Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 610: Cút đi tìm một chai rượu tới đây cho tôi




Ninh Tịch nghiến răng ken két, gân xanh trên trán nổi hết cả lên: "Lục Cảnh Lễ, anh là một thằng ngu! Anh chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ có đúng không?"
Nói xong cô hít sâu một hơi cố gắng ổn định lại tâm trạng: "Còn chuyện gì nữa?"
"Còn có... đêm hôm đó, trên nóc Châu Giang Đế Cảnh, anh em cũng thấy luôn cảnh người ta cầu hôn anh rồi..."
"..." Ninh Tịch lúc này đã không còn muốn nói thêm gì nữa.
Còn chuyện gì đen đủi hơn được nữa không?
Chẳng lẽ kiếp này cô phải trải qua chín chín tám mốt lần bị thiên lôi đánh thật hả! Lần nào cũng phải đánh cho da tróc thịt bong mới chịu à!
"Anh Tịch, muốn cởi được chuông thì vẫn phải nhờ tới người buộc chuông, giờ em chỉ có thể trông cậy vào mình anh thôi!" Lục Cảnh Lễ cầu xin.
"Có gọi tôi là ông nội tôi cũng chịu! Tôi thì làm gì có cách gì?" Ninh Tịch bực tức nói.
"Đừng mà, trạng thái của anh em dạo này quả thật có chút kì quặc, nếu thật sự không được nữa thì anh nói chuyện với anh ấy vài câu cũng được, em cũng muốn gánh vác thay anh ấy lắm nhưng anh ấy chẳng chịu nói gì với em cả..." Ngữ khí Lục Cảnh Lễ vừa lạc lõng vừa thất vọng.
Lục Đình Kiêu trông thì lạnh lùng nhưng thật ra lại là một người rất nặng tình và hay bao che khuyết điểm.
Thân là em trai duy nhất của anh ấy thế nên từ trước đến nay anh vẫn luôn được bảo vệ chặt chẽ dưới đôi cánh của anh ấy. Bình thường trông có vẻ nghiêm khắc với anh nhưng chỉ cần là chuyện hơi nguy hiểm một chút thôi là anh ấy tuyệt đối sẽ không để anh đụng vào.
Bên dưới sự phồn thịnh của Lục thị là vô số cơn sóng ngầm nhưng hết thảy đều bị Lục Đình Kiêu chặn lại phía sau, còn những chuyện mà anh phải đối mặt thì chỉ có ánh mặt trời và huy hoàng...
Tại sân bay, Ninh Tịch hít sâu một hơi nhìn đồng hồ trên điện thoại, vừa đợi taxi vừa hỏi: "Anh anh giờ đang ở đâu?"
Lục Cảnh Lễ vội nói: "Đang ở công ty! Tiểu Bảo cũng ở đó!"
"Biết rồi, nửa tiếng nữa tới." Ninh Tịch nói xong liền gửi tin nhắn cho Cung Thượng Trạch, báo cho cậu ta biết cô sẽ đến muộn một chút, sau đó nhanh chóng bắt một chiếc xe đi thẳng tới tập đoàn Lục thị.
Khoảng thời gian này cô bận đến nỗi xoay vòng vòng, tính ra cũng hơn nửa tháng rồi không gặp Lục Đình Kiêu.
Nếu sinh mệnh của cô chỉ còn lại hơn một tháng, việc cô muốn làm nhất... tất nhiên là ở bên cạnh người mình yêu nhất...
Nhưng, chuyện cô phải làm thật sự quá nhiều, hơn nữa, khoảng thời gian này cô cũng không dám đối mặt với Lục Đình Kiêu, cô sợ mình sẽ mất khống chế mà làm ra chuyện gì đó.
Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị đang tăng vọt, thậm chí phá vỡ thành tích cũ cô còn tưởng Lục Đình Kiêu rất ổn…
Sau khi tới công ty, Ninh Tịch ghé qua khu làm việc, phát hiện mắt mọi người ai nấy đều thâm quầng, trông như vừa bò từ mộ ra vậy, quả nhiên có được công trạng như vậy thì phải trả giá thật đắt...
Sau khi thấy Ninh Tịch, Lục Cảnh Lễ lập tức kéo cô vào góc không người: "Anh Tịch, anh nghĩ ra cách chưa?"
Ninh Tịch thờ ơ nhìn cậu: "Chưa!"
Lục Cảnh Lễ nghe vậy mất hết cả niềm tin, lầm bầm trong miệng: "Không tức là sắc, sắc tức là không... Tôi cũng xuất gia cho rồi... Như vậy có thể rời xa địa ngục về với thế giới tây phương cực lạc rồi..."
Ninh Tịch hung hăng đạp cho một cái: "Cút đi tìm một chai rượu tới đây cho tôi!"
Mẹ nó, đúng là chỉ giỏi gây rắc rối cho cô!
Lục Cảnh Lễ nghe vậy mắt liền sáng lên: "Anh Tịch, anh nghĩ ra cách rồi à?"
Ninh Tịch miết vai, vì ngồi máy bay lâu nên vai cô nhức mỏi vô cùng: "Đi mau!"
"Vâng vâng vâng, em đi ngay!"
Lục Cảnh Lễ nhanh chóng lấy cho cô một chai rượu ngon tới: "Anh Tịch, rượu tới rồi đây!"
Ninh Tịch cầm lấy chai rượu, mở ra rồi đổ hết lên người trước ánh mắt ngây dại của Lục Cảnh Lễ, sau khi giội xong, cô uống một ngụm rồi nhét trả chai rượu lại cho Lục Cảnh Lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.