Ninh Tịch nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm bên dưới, đưa ngón tay vuốt nhẹ mi tâm đang hơi nhăn nhó của anh rồi từ từ chuyển sống mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, cánh môi mỏng...
Dường như phải ghi nhớ kĩ từng đường nét của khuôn mặt này.
"Có được không?"
Ở cạnh em được không? Cho dù chỉ là thêm vài giây.
Cho dù biết lúc này Ninh Tịch không còn tỉnh táo nhưng Lục Đình Kiêu cũng không chống đỡ được lời cầu xin như vậy: "Được."
Ninh Tịch rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hài lòng, yên tâm nhắm mắt lại.
Chỉ có điều vài giây sau đã lại thò đầu ra, ánh mắt sáng lòe lòe: "Em vẫn không ngủ được, hôn em một cái được không?"
"Ngủ!" Lục Đình Kiêu sầm mặt lại, kéo chăn lên cao một ít.
"Ưm..." Vẻ mặt Ninh Tịch đầy thất vọng.
Thấy ánh mắt đáng thương kia, trái tim Lục Đình Kiêu nhất thời mềm nhũn.
Dù sao cô cũng đang uống say thế nên chẳng biết bản thân đang làm cái gì đâu, Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ, rồi hơi cúi đầu xuống...
Trong ánh mắt thất vọng của cô, hôn một cái.
Vốn dĩ anh chỉ định chạm nhẹ thôi nhưng lúc anh định rời đi thì Ninh Tịch đột nhiên ôm chặt lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh...
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, trước đây vì có thể thân cận hơn một chút với cô mà Lục Đình Kiêu hao tốn không ít nơ ron thần kinh não nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động thân cận với anh...
Cái cảm giác ngọt ngào và mềm mại này khiến Lục Đình Kiêu xao xuyến, không ai có thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng anh lúc này...
Trái tim khiến anh đắm chìm vào nụ hôn nhưng lý trí lại đang tự hỏi, hiện giờ cô đang hôn ai, lại coi anh thành người nào...
Hai bàn tay Lục Đình Kiêu siết chặt lại thành nắm đấm, lý trì càng ngày càng đến gần bờ vực tan rã. Cuối cùng, anh trở tay ôm lấy cô đoạt lại quyền chủ động, nhưng Ninh Tịch lại đột nhiên gục đầu vào ngực anh...
Lục Đình Kiêu hốt hoảng, vội vội vàng vàng đỡ cô dậy, kết quả lại thấy một khuôn mặt ngủ đến ngon ngọt...
Lục Đình Kiêu: "..."
Cô nhóc này uống rượu một hồi, đem lý trí của anh đốt sạch từ trong ra ngoài, cuối cùng lại ngủ gật???
Những ngày này Ninh Tịch thật sự mệt đến chết luôn, ngay cả lúc ngồi trên máy bay cũng bận bịu xử lí công việc.
Thế nên, cái tình huống đang giữa lúc kích thích nhất lại lăn ra ngủ thì chính bản thân cô cũng không ngờ đến...
Trong lúc mơ màng, cô cảm giác có một chiếc lông chim chạm vào trán cô, sau đó lại quẫy nhiễu trên môi cô, đầu tiên là hơi đau nhói nhưng sau đó rất nhanh lại trở nên dịu dàng...
Ninh Tịch mang theo cái cảm giác này chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc mở mắt ra thì ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, Ninh Tịch giật mình một cái liền lập tức ngồi bật dậy, mò mẫm mở đèn ngủ đầu giường ra. Nhìn cái đồng hồ báo thức đặt bên cạnh đèn, thế mà cô đã ngủ suốt hai tiếng đồng hồ! Hự, rốt cuộc Lục Cảnh Lễ cho cô uống cái khỉ gì mà chỉ một hớp đã ngất luôn thế này!
"Sao lại ngủ lâu đến như vậy..." Cô vốn chỉ định cho bản thân nghỉ ngơi mười phút thôi bởi vì còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không biết phía bên Studio có gọi điện cho cô hay không.
Ninh Tịch vội vàng cầm di động lên kiểm tra thì phát hiện đã bị tắt máy: "Mẹ kiếp! Ai dám tắt di động của bà đây!" Lúc trước vẫn còn đầy pin, không thể nào vì hết pin mà sập nguồn được.
"Tôi tắt, có ý kiến?" Lúc này, trên ghế salon đối diện truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Ninh Tịch bị giọng nói lạnh cóng kia làm cho sợ đến phát run, sau đó cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: "Không có... Ngài thích tắt cứ tắt..."
"Bây giờ đã tỉnh táo chưa?" Lục Đình Kiêu khép lại tài liệu trong tay, nhìn cô.
Ninh Tịch: "Tỉnh... tỉnh... rồi." Nhìn bộ dạng này là muốn tính sổ với cô đây mà.
Lục Đình Kiêu: "Chúng ta nói chuyện một chút về công việc của em."
Ninh Tịch: "..." Quả nhiên.
Ninh Tịch lúc này mới nhớ tới chuyện mình nhào đến một nửa thì lăn ra ngủ, bây giờ muốn hối lộ tiếp có kịp không huhuhu!