Cung Thượng Trạch nói xong thì vẻ mặt hơi tối: "Dù gì tôi cũng đã làm hết khả năng nhưng mà phần thắng của chúng ta lần này không lớn. Năm này phần thưởng lớn như thế chắc chắn Đới Uy sẽ lựa chọn tác phẩm tôi đắc ý nhất..."
Sắc mặt Ninh Tịch cũng không khá hơn, đối với Cung Thượng Trạch mà nói thì trận chiến lần này rất khó đánh.
Bởi vì đối thủ của cậu ra không phải ai khác mà là chính mình.
"Không sao, cố hết sức là được rồi, lần này không được thì còn lần sau, lần sau nữa... Một ngày nào đó cậu nhất định có thể chiến thắng bản thân mình. Khả năng của cậu là vô hạn mà đối phương chỉ có một đống thiết kế chết, rồi cũng đến lúc dùng hết mà thôi, không việc gì phải sợ!"
Cung Thượng Trạch nhìn đôi mắt sáng ngời của người trước mắt, thân thể yếu ớt như thể được rót vào một nguồn năng lượng mới bèn dùng sức gật đầu mạnh một cái: "Đúng vậy!"
"Tốt lắm, yên tâm mà nghỉ ngơi đi, ngay mai còn có một trận đánh lớn đấy!"
Ngày hôm sau...
Hội trường cuộc thi Kim Đỉnh.
Là cuộc thi về thiết kế thời trang danh giá nhất của Trung Quốc thế nên hội trường hôm nay được trang trí một cách xa hoa không gì sánh kịp và vô cùng huyền ảo.
Vị trí chỗ ngồi được bố trí treo trên không, cách mặt đất chừng hơn một mét, ánh đèn màu chiếu rọi khắp nơi. Hai con thuyền Noah xếp song xong tạo thành một sân khấu hình chữ T.
Một chỗ trong hội trường này cũng thuộc loại ngàn vàng khó mua, tất cả những người xuất hiện ở đây đều là người mẫu hay những người có tiếng trong giới. Lấy thân phận trong giới giải trí hiện giờ của Ninh Tịch thì đúng là không đủ tư cách xuất hiện ở đây. Cô phải dựa vào thân phận bà chủ của Studio có nhà thiết kế trúng tuyển mới lấy được một vé mời.
Ninh Tịch đưa Cung Thượng Trạch với Mạt Mạt vào trong, chưa đi được mấy bước đã bị người chặn đường.
Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà các phóng viên đã điên cuồng vây quanh đối tượng được cho là có khả năng đoạt giải nhất năm nay, David - Đới Uy.
"David, trong cuộc thi lần này anh có lòng tin không? Mọi người đều nói giải nhất lần này nếu không phải thuộc về anh thì sẽ chẳng thuộc về ai cả!"
"Nghe nói ngay cả nhà thiết kế chiến thắng của mùa giải trước - Lý Minh cũng dự đoán anh là người đoạt giải! Chuyện này là thật sao?"
"Lần này có rất nhiều người có tiếng của giới giải trí sẽ xuất hiện, bọn họ đều là fan của anh cả. Thậm chí còn mặc thiết kế của anh đến đây để cổ vũ nữa, anh có điều gì muốn nói về vấn đề này hay không?"
.....
Vẻ mặt của David vô cùng phấn khởi và hào hứng, hoàn toàn không thấy bóng dáng vênh mặt hất hàm trước đây, đối mặt với sự vây quanh của phóng viên cũng bình tĩnh trả lời: "Mỗi một mẫu thiết kế đều là tâm huyết của tôi, tất nhiên là tôi rất có lòng tin với các tác phẩm của mình. Nhưng chuyện tranh giải vẫn phải xem sự đánh giá của ban giám khảo! Lý Minh là đàn anh trong nghề tôi rất tôn kính, tôi rất cảm ơn sự tán thưởng của anh ấy cũng như tình cảm của các vị mỹ nữ!"
Ninh Tịch với Cung Thượng Trạch còn chưa kịp phản ứng gì thì cô trợ lý Mạt Mạt đã làu bàu: "Gì thế! Cái thằng này quá vô liêm sỉ rồi... cái gì mà tâm huyết... rốt cuộc là tâm huyết của ai!"
Ban đầu lúc mới được tuyển vào, Hàn Mạt Mạt cũng không biết Cung Thượng Trạch là ai, nhưng về sau càng xem những mẫu thiết kế của cậu thì càng thấy quen mắt.
Bởi vì những người làm nghề sáng tạo căm thù nhất chính là sự đạo nhái, cho nên cô bé mới không nhịn được mà nói việc Cung Thượng Trạch đạo nhái phong cách thiết kế của David là không tốt các kiểu. Dù sao cũng thật sự coi thường Cung Thượng Trạch.
Lúc ấy Cung Thượng Trạch cũng chẳng phản bác lại một câu nào, vẫn cắm đầu vẽ tối ngày như cũ.
Ở chung một thời gian, cô bé mới dần phát hiện ra vấn đề, Cung Thượng Trạch nói đơn giản thì chính là loại người dùng tính mạng của mình để thiết kế, người như vậy thì làm sao có khả năng làm mấy chuyện đầu cơ trục lợi, ăn cắp ý tưởng được?
Sau đó cô bé mới quấn lấy Ninh Tịch hỏi thật lâu, mới biết câu chuyện đáng sợ bên trong...