Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 665: Lục Đình Kiêu, em thích anh, rất rất thích, cực kì thích...




Đúng là càng nghĩ càng thảm mà, trước đây không lâu anh Hai còn nghi ngờ Tiểu Tịch Tịch có chút ý tứ với mình. Ai mà ngờ còn chưa kịp dò ra cái gì đã nghe được tin dữ động trời như vậy...
Lục Cảnh Lễ dứt khoát nói hết mọi chuyện to nhỏ cho Lục Đình Kiêu: "Bởi vì cô ấy uy hiếp em, nếu em không dạy cô ấy sẽ hỏi thẳng anh! Cho nên em mới không thể làm gì khác hơn là tùy tiện dạy cô ấy một chút."
"Em nói với cô ấy nếu đối phương là một tay chơi thì tự tay xuống bếp nấu cho đối phương một bữa ăn ngon, còn nếu đối phương là trai tơ mới biết yêu thì dùng mỹ nhân kế, em đoán chừng là cô ấy nhất định chuẩn bị nấu một bữa."
"Ơ... Thôi chết rồi... nhỡ đâu cô ấy đem hai phương pháp chơi song kiếm hợp bích, trước xuống nấu cơm sau chơi mỹ nhân kế thì phải làm thế nào... huhuhu... thật xin lỗi anh hai..."
Lục Cảnh Lễ còn đang không ngừng lải nhải nhưng Lục Đình Kiêu lại cảm thấy giọng nói của em trai càng ngày càng xa, thậm chí cả thế giới cũng dần dần trở nên xa xôi hơn bao giờ hết.
Nghe Lục Cảnh Lễ nói cô muốn tỏ tình với người đàn ông kia, trong nháy mắt, thế giới của anh như bị một thiên thạch đụng vào, vỡ vụn thành tro bụi.
Tất cả những ưu tư trong lòng như ngừng lại, dòng máu bỗng nhiên chảy ngược không ngừng va chạm vào trái tim đang nhỏ máu, cơn đau xông tán loạn khắp nơi trong thân thể, cơ hồ muốn xé vụn cả người anh ra...
Trái tim, đau đến chết lặng...
.....
Ninh Tịch lăn lộn trên giường thật lâu mãi mới thấy Lục Đình Kiêu đi vào.
Chỉ có điều nhìn anh có gì đó không ổn...
Nói thế nào nhỉ.
Giống như là mặt trời vào lúc nhật thực, tất cả ánh sáng đều tắt đi trong nháy mắt, tất cả ưu sầu hay sức sống đều lập tức biến mất không thấy đâu.
Mi tâm Ninh Tịch giật giật, nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.
Ngay sau đó bắt đầu chửi to trong lòng!
Mẹ nó!!!
Cú điện thoại kia không phải Lục Cảnh Lễ gọi tới chứ? Anh ta nói hết cho Lục Đình Kiêu sao?
Không chừng còn muốn...
Nhất định là thế...
Nếu không Lục Đình Kiêu làm sao có tình trạng thế này.
Cô còn tưởng để tránh cho Lục Đình Kiêu đau lòng, Cảnh Lễ chắc chắn sẽ không lắm mồm đâu. Không ngờ cái miệng anh ta vẫn lùa ra gió được!
Đáng chết! Cố vốn còn đang chuẩn bị vài thứ nữa mà a a a a!
Nhìn vẻ mặt của Đại ma vương bây giờ...
Hiển nhiên không phải đang im lặng để chuẩn bị bộc phát mà là đang im lặng chờ chết đó!
Cô không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa!
Phải tốc chiến tốc thắng!
Ninh Tịch thở dài một tiếng, nhéo nhéo mi tâm, ngay sau đó ảo não vùi đầu vào trong chăn lọ mọ một hồi, mấy giây sau mới chui đầu ra, nói với Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân..."
Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên giương đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cô.
"Anh có thể tới đây một chút được không?" Ninh Tịch hỏi, giọng nói êm dịu lạ thường tựa như sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Thân hình thon dài của Lục Đình Kiêu cứng ngắc, phản xạ có điều kiện bước như robot tiến về phía mép giường.
Ninh Tịch nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "Boss đại nhân... cái đó... để tôi nói trước một chút... lát nữa... tôi có thể làm một chút... chuyện phạm thượng..."
Nói xong không kịp chờ anh hiểu ra ý tứ trong câu nói của cô thì "tạch" một tiếng đèn phòng tắt ngúm. Sau đó Ninh Tịch đột nhiên bò dậy rồi quỳ hai chân xuống, hai tay vòng qua cổ Lục Đình Kiêu giữ thăng bằng không chút do dự hôn lên.
Vì cô đang trong tư thế quỳ nên tấm chăn trên người cô hoàn toàn rớt xuống.
Ninh Tịch lần mò, kéo bàn tay cứng lạnh như sắt của Lục Đình Kiêu đặt vào eo mình.
Nơi đó không có một tấc vải.
Lục Đình Kiêu còn chưa kịp hồi thần lại từ nụ hôn thì ngón tay đã chạm đến làn da mịn màng ấm áp của cô, toàn thân chợt run lên.
Ngay tại lúc này, bên tai truyền đến tiếng nói mềm nhũn, trong trẻo của cô: "Lục Đình Kiêu... em thích anh... rất rất thích... cực kì thích..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.