"Tiếp tục!" Quan Tử Dao đi đến chỗ ngựa của Mạc Lăng Thiên đánh một roi vào mông nó.
Sau một vòng, Quan Tử Dao giành thắng lợi.
Mạc Lăng Thiên ủ rũ cúi đầu: "Em đó, không thể cho anh ít mặt mũi sao?"
Lục Hân Nghiên hoan hô chào đón, sùng bái nhìn Quan Tử Dao: "Chị Tử Dao thật lợi hại! Tại sao cái gì chị cũng biết thế, lại còn giỏi tất nữa! So với con trai còn giỏi hơn! Thần tượng của em trừ anh họ ra thì chính là chị đó!"
Lục Hân Nghiên vừa nói vừa liếc Ninh Tịch trong ngực Lục Đình Kiêu cách đó không xa, tỏ vẻ cải xanh bị heo gặm mất rồi: "Rõ ràng chị với anh họ em mới là một đôi trời phối! Anh của em không biết mắt có bị làm sao không nữa! Em tưởng anh ấy sẽ không nông cạn giống mấy tên đàn ông xấu xa kia chứ! Làm sao lại bị loại con gái này lừa?"
Quan Tử Dao nghe Lục Hân Nghiên nói thế thì không lên tiếng, chẳng qua là sắc mặt lạnh hơn mấy phần.
Những người bên cạnh trố mắt nhìn nhau, rõ ràng bọn họ có vài phần tán đồng câu này của Lục Hân Nghiên.
Lục Hân Nghiên là em họ của Lục Đình Kiêu nên mới có thể nói như vậy chứ còn bọn họ thì tất nhiên không dám nói bậy nói bạ gì rồi, chỉ có thể im lặng oán thầm.
Người phụ nữ mà Lục Đình Kiêu coi trọng lần này quả thực khiến người ta thất vọng...
Nếu như nói phải chọn một người phụ nữ xứng đôi với Lục Đình Kiêu thì chắc chắn đó phải là Quan Tử Dao.
Năm đó, Quan Tử Dao cũng như Lục Đình Kiêu là một người nổi tiếng trong giới, là nữ thần của biết bao công tử Đế Đô này, người theo đuổi phải xếp hàng dài. Nhưng mà, Quan Tử Dao chỉ cho mỗi Lục Đình Kiêu với Mạc Lăng Thiên sắc mặt tốt, hơn nữa tính cách cũng khá giống Lục Đình Kiêu. Hai người bọn họ đều là con cưng của trời, hoàn hảo đến không thể tưởng tượng nổi.
Khi đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Quan Tử Dao với Lục Đình Kiêu sẽ thành một đôi nhưng không ngờ gia đình nữ thần vì chuyện làm ăn mà rời đi, di dân qua nước ngoài. Sau đó cứ như vậy mà biến mất trong tầm mắt mọi người.
Những năm gần đây, Quan gia ở nước ngoài phát triển ngày càng lớn, thường xuyên có thể nghe được truyền kì về Quan Tử Dao, tuổi còn trẻ mà đã lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, năng lực không kém anh của cô mấy.
Lần này vì hai vị của Quan gia tuổi cao nhớ quê, cho nên cả nhà mới về nước. Quan Tử Dao tất nhiên là cũng theo về.
Mọi người cũng cho là lần này về, chuyện của Quan Tử Dao với Lục Đình Kiêu cũng chắc chắn tám chín phần rồi.
Hai người đều độc thân, tuổi tác cũng thích hợp, tính cách cũng giống nhau lại còn môn đăng hộ đối.
Thậm chí không ít người cảm thấy Lục Đình Kiêu đến giờ vẫn chưa lập gia đình là vì chờ Quan Tử Dao...
Ai mà biết, tình tiết đột nhiên xoay chuyển, Lục Đình Kiêu lại bị một con Tiểu Bạch Thỏ lừa mất!
Thật khiến mọi người trố lồi con mắt!
Chuyện yêu đương mà cứ làm như trò đùa, thật quá tùy tiện rồi chứ?
Càng khiến bọn họ choáng là từ miệng Mạc Lăng Thiên, họ biết được Ninh Tịch chỉ là một diễn viên không có tiếng tăm gì?
Cưỡi ngựa xong, Lục Đình Kiêu bế Ninh Tịch xuống, dứt khoát không cho cô đi bộ vì sợ đường truyết trơn trượt nên ôm luôn đến khu nghỉ ngơi.
"Đi đường mà cũng phải bế, anh chiều cô ta quá rồi!" Lục Hân Nghiên không nhịn được oán trách một câu.
Câu trả lời của Lục Đình Kiêu là cẩn thật đặt Ninh Tịch lên ghế, sau đó rót cho cô một ly sữa nóng, hơn nữa còn tự mình thổi nguội rồi đưa đến miệng cô: "Cẩn thận kẻo nóng."
Khuôn mặt Lục Hân Nghiên nháy mắt đen xì.