Đêm khuya.
Trong một biệt thự phía nam thành phố.
Trợ lý trẻ dè dặt ôm một bộ lễ phục xa hoa đẩy cửa đi vào phòng ngủ: "Chị Nguyệt, trang phục để mặc trong tuần lễ thời trang đã chuẩn bị xong rồi ạ, chị có muốn xem qua không ạ? Là của History, em thấy lúc trước chị rất tán thưởng phong cách thiết kế của bọn họ…"
Tần Sênh Nguyệt không yên lòng ngồi trước bàn trang điểm, cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ nói một câu: "Để đó đi."
"Vâng…" Thấy Tần Sênh Nguyệt không từ chối, cô trợ lý khẽ thở phào rồi vội vàng buông trang phục xuống.
Sau khi rời khỏi đó, cô trợ lý lập tức nhắn tin cho người nhờ vả cô ta: "Không xảy ra vấn đề gì, đã giao cho chị Nguyệt rồi."
Trong phòng, Tần Sênh Nguyệt ngơ ngác nhìn lễ phục trên giường, sau đó cô lấy một tờ văn bản trong ngăn kéo ra. Là một tờ đơn thỏa thuận ly hôn.
Mấy ngày nay, Nghiêm Quân Hạo ngày càng lạnh nhạt với cô, luôn gấp gáp thúc giục cô ly hôn, thậm chí làm loạn đến nỗi không cần cả mặt mũi nữa, đã sắp đến tình trạng ra tòa mất rồi.
Cô đứng dậy, từ từ mở ngăn tủ ra.
Bên trong là một bộ lễ phục xinh đẹp, đó là bộ lễ phục mà cô mặc khi lần đầu bước trên vũ đài quốc tế.
Tính tình của cô quả thật có hơi tùy hứng và nóng nảy, không dịu dàng săn sóc như cô gái kia, nhưng điều này cũng không biểu thị rằng cô không trả giá nhiều trong mối tình này.
Cô vốn có cơ hội trở thành siêu mẫu chuyên nghiệp tỏa sáng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng vì người đàn ông này, cô đã dứt khoát buông tha cho giấc mộng đó.
Cuối cùng đổi lại cô được gì đây?
Bị một con hát trong quán bar sỉ nhục…
Ly hôn? Cô đã bỏ ra cái giá lớn như thế, tự bẻ gãy cánh của mình nhưng bây giờ lại bảo cô ly hôn nhìn hai người kia ân ân ái ái, làm sao mà cô cam tâm cho nổi.
Nhưng đã đến nước này rồi, ngoại trừ ly hôn ra cô còn có con đường khác để đi sao?
Cô hơi ngẩng đầu, mắt nhìn đồng hồ trên tường, chỉ mấy phút nữa thôi là rạng sáng rồi.
Lúc này đây, cô chợt nhớ tới cô gái gặp được ở bãi đỗ xe ngày đó, nhớ lại lời hứa của cô ấy mà không khỏi bật cười…
Cô run rẩy lấy tờ đơn ly hôn ra...
Đúng lúc này, "ầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Nghiêm Quân Hạo đã hơn nửa tháng không về nhà đang đứng trước cửa ra vào, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy ánh mắt như vậy, trong lòng Tần Sênh Nguyệt đau nhói: "Chẳng phải đã nói ngày mai sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục sao? Chỉ một đêm thôi mà cũng không chờ được?"
Một giây sau, Nghiêm Quân Hạo lập tức quỳ hai gối trước mặt cô, sau đó tát mạnh mình một cái rồi ôm lấy chân cô: "Vợ ơi! Anh sai rồi! Cầu xin em tha thứ cho anh! Cầu xin em…"
Tần Sênh Nguyệt: "..."
Lúc này đây, trong đầu Tần Sênh Nguyệt bỗng vang lên một giọng nói "tôi có thể đảm bảo chồng của cô sẽ khóc lóc chạy về tìm cô, vừa vả miệng mình vừa cầu xin cô tha thứ!"
Sau đó, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, có một tin nhắn được gửi đến: [Cô Tần, nếu hài lòng thì xin hãy khen ngợi 5 sao ~ Tắc Linh]
.....
Buổi tối hôm sau, trong một gian phòng ăn của khách sạn Đế Tước.
Tần Sênh Nguyệt cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt: "Cô… rốt cuộc là… làm sao mà cô làm được? Tôi hỏi Quân Hạo nguyên nhân nhưng anh ấy không chịu nói gì cả, chỉ luôn mồm nói mình sai rồi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ấy…"
Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Ninh Tịch, với tư cách là một người đàn ông làm sao Nghiêm Quân Hạo có thể nói với vợ mình rằng anh ta bị tình nhân cắm sừng được chứ!
"Cũng không có gì đặc biệt cả, tôi chỉ mượn một người đàn ông đi thông đồng với Dương Thi Nhu một chút rồi để chồng cô bắt được mà thôi!" Ninh Tịch nói đơn giản.