Quay xong, Giả Thanh Thanh cuối cùng cũng tìm được cơ hội lấy lòng Giang Mục Dã, hoàn hảo nhất là Ninh Tịch không có mặt ở đây, vì vậy cô ta thẹn thùng đến gần Giang Mục Dã: "Anh Mục Dã, chúng ta đi đâu ăn bây giờ? Đến khách sạn Bách Xuyên ăn hải sản có được không? Ba em là hội viên ở đó, có thể vào thẳng phòng Vip!"
Giang Mục Dã uể oải duỗi người: "Không đi, hôm nay mệt quá!"
Giả Thanh Thanh nghe vậy liền nóng nảy: "Ơ? Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đoàn phim mà, bữa cơm này kiểu gì cũng nên ăn miếng nha!"
Giang Mục Dã nghe thế sắc mặt liền trầm xuống: "Ai quy định ngày đầu tiên đến đoàn phim là phải đi ăn cơm? Cô nghĩ thế thì tự cô đi mà ăn!"
Thật ra thì, ai cũng biết, tính khí lúc không làm việc của Giang Mục Dã không được tốt lắm.
Lúc tâm tình anh ta tốt thì tính khí sẽ tốt, nếu tâm tình không tốt ý hả, vậy thì...
Mà hiện tại thì tâm tình vị tiểu tổ tông này hiển nhiên là không tốt rồi.
Giả Thanh Thanh ngẩn người ra, hốc mắt đỏ ửng: "Em... chỉ nghĩ đây là phép lịch sự thôi, anh Mục Dã sao phải nói như vậy?!"
Ai là anh Mục Dã của cô hả?
Giang Mục Dã đang phiền lòng chuẩn bị muốn bộc phát, Quách Thắng Khải thấy tình hình không ổn vội vàng hòa giải: "Hay là để ngày khác đi, hôm nay quả thật Mục Dã đã mệt mỏi rồi. Vốn là ngày đầu tiên nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi, làm quen hoàn cảnh, không ngờ lại quay luôn mấy cảnh. Hôm nay mọi người cũng về sớm nghỉ ngơi đi, chuyện ăn uống thì sau này còn nhiều thời gian mà!"
"Vậy cũng được." Có bậc thang để bước xuống, Giả Thanh Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời lại đem Ninh Tịch ra rủa xả thêm lần nữa, đều tại Ninh Tịch chiếm đoạt anh Mục Dã cả ngày, để anh ấy mệt như thế, ngay cả cơm cũng không muốn ăn!
Giả Thanh Thanh vùi đầu, lục lọi một tấm hình trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý.
Ninh Tịch, cô cứ chờ xem, tôi nhất định khiến cô trả giá thật đắt!
...
Lục gia.
"Bảo bối, cô đã về rồi!" Vừa về tới nhà, cảm giác mệt mỏi lập tức bị quét sạch.
Tiểu Bảo vừa nghe giọng của Ninh Tịch liền "bành bạch" chạy ra đón, trên tay còn bê một cốc nước trái cây mát lạnh.
"Bảo bối quá tri kỉ rồi! Yêu con quá!" Ninh Tịch bưng cốc nước lên uống ừng ực một hơi, sau đó vui vẻ nói: "Tới đây tới đây, cô giúp con thay đồ thật dễ thương nào, tí nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn lẩu!"
Vừa nghe đến phải ra ngoài, bánh bao nhỏ liền ngoan ngoãn nhu thuận để cho Ninh Tịch dắt lên lầu.
Đến phòng ngủ, nhóc lại ngoan ngoãn mặc thử những bộ quần áo mà Ninh Tịch đưa cho.
"Cái này quá nổi, cái này quá chìm, cái này quá nhạt nhẽo. Trời ơi! Ai mua quần áo cho con vậy? Gu thẩm mỹ gì đây! Không cần hỏi cũng biết nhất định là cha con rồi! Chẳng lẽ anh ta quên mất con mới có năm tuổi chứ không phải ba mươi lăm tuổi hả?"
Ninh Tịch vừa rủa xả vừa tìm đồ, cuối cùng từ dưới đáy tủ moi lên được một món coi như hài lòng: "Oaaa! Cái này dễ thương quá!"
Áo sơ mi cộc tay nhỏ bé, có thêm cái mũ, trên cái mũ gắn thêm hai cái tai thỏ thật dài, phối hợp với chiếc quần yếm. Trên quần yếm còn có một cái túi thật to giống như doraemon.
"Nhìn xem, cái này nhất định là do chú hai con mua cho! Ít nhất điểm này của chú hai con vẫn còn đáng tin, trẻ con vẫn nên mặc quần áo sinh động dễ thương mới đúng!" Ninh Tịch tự hài lòng gật gật đầu sau đó hỏi: "Bảo bối thấy thế nào? Con thích cái này không? Nếu không cô lại tìm cái khác cho con!"
Ninh Tịch không quên hỏi ý kiến của Tiểu Bảo, mặc dù lần nào Tiểu Bảo cũng đều đồng ý với cô.
Quả nhiên lần này Tiểu Bảo cũng gật đầu không chút do dự. Vì vậy, Ninh Tịch liền vui sướng giúp bánh bao thay quần áo.