“Đúng, Shakespeare 《Đêm thứ mười hai 》 xem qua chưa?” Thẩm Miên hỏi.
Ninh Tịch con ngươi sáng ngời, lập tức gật gật đầu: “Xem qua.”
Shakespeare là một bộ phim kinh điển, đó cũng là bộ phim mà Ninh Tịch yêu thích nhất.
Nội dung chính là hai anh em sinh đôi, rồi sảy ra chuyện rồi thất lạc, ai cũng đều cho rằng đối phương đã chết.
Người em gái sau đó thay anh trai giả nam trang thành người hầu của một quan tước, hơn nữa còn đem lòng yêu vị công tước đó, nhưng hắn lại đi yêu một tiểu thư khác.
Muội muội giúp quan sai đi cầu hôn vị tiểu thư ấy, nhưng vị tiểu thư kia lại từ chối, đem lòng yêu người em gái đang giả trai kia, cự tuyệt công tước.
Quan trọng là diễn viên chính trong phim rất dũng cảm, nhiệt tình, xen lẫn sự hồn nhiên của cô em gái kia. Cô ấy vẫn luôn lặng lẽ giả nam làm người hầu bên cạnh hắn, yên lặng mà yêu hắn, vì hắn mà giúp hắn theo đuổi người hắn yêu, nhưng lúc nào cũng ám chỉ hắn, chính mình thực sự rất yêu hắn.
Còn nhân vật nữ chính trong phim, vị tiểu thư mà công tước yêu thương, thông minh mỹ mạo, tâm địa thiện lương, quý trọng hữu nghị, vị tha, khí khái cùng hào phóng. Nàng cự tuyệt tình yêu cao quý của công tước, lại nhìn trúng một người hầu thân phận nhỏ bé, giữa phim mọi chuyện sáng tỏ, nữ chính mới kể lại chuyện mình là em gái song sinh của anh trai trước đây cũng là người hầu của công tước rồi dũng cảm bày tỏ lòng mình, chết cũng muốn yêu một lần.
Hai nhân vật chính cuối cùng cũng như ý nguyện, đạt được hạnh phúc cho mình.
Một bộ phim kết thúc rất có hậu.
“Bộ kịch bản này chính là dựa theo Shakespeare [Đêm thứ mười hai] cải biên lại, chỉ là bối cảnh đổi từ lịch sử tới hiện đại, cũng phù hợp với khẩu vị của khán giả, nhưng là, tôi không muốn nó theo lối phim thần tượng, cho nên, đối với vị "em gái song sinh" này yêu cầu.” Thẩm miên giải thích nói.
Ninh Tịch gật đầu có vẻ đã hiểu, đồng thời trong lòng cũng dấy lên niềm hi vọng.
Kịch bản này của Thẩm Miên, so với cái trước đây Ninh Tịch thích còn tốt hơn nhiều!
Những kịch bản trước đây, đa số đều chung một loại chủ đề không có mấy tính kịch tính, đối với Minh Tịch đều là nhàm chán giống như nhau. Nhưng đến kịch bản lần này của Thẩm Miên mất cả từ nội dung cho đến Những tình tiết trong kịch bản đều khiến cho nàng đặc biệt yêu thích.
Huống chi là Thẩm Miên đã giữ bộ kịch bản này tận ba năm trời!
Thẩm Miên ngây mà nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ rõ ràng chỉ mới 30 tuổi đầu vậy mà nhìn nét mặt hắn giống như đã già đến tang thương, vẻ mặt thỏa mãn giống như người già đã hoàn thành hết mọi mong ước trong đời.
Thẩm Miên nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tại thời điểm lúc mới vào nghề, một thân đầy nhiệt huyết vì nghệ thuật, vì mộng tưởng… Chính là hiện tại… cô biết hiện tại tất cả mọi người đóng phim điện ảnh là như thế nào sao? Quyết định một thứ gì đó không phải đạo diễn, không phải biên kịch, mà là nhà đầu. Đạo diễn không phải sáng tác giả, nhiều nhất chỉ là một con rối, chỉ là người làm công, nghệ thuật ư? Tất cả đều là chó má.
Nghe Thẩm Miên nói tâm sự Ninh Tịch cũng không biết nên trả lời thế nào. Hiện thực của ngành điện ảnh là như thế. Đồng tiền chính là vua, thực lực bản thân chỉ là thứ yếu.
Cuối cùng một đạo diễn thiên tài như Thẩm Miên còn phải làm theo cái quy ước ngầm này sao? chỉ là trong nội tâm của Thẩm Miên vẫn là không cam lòng đi!
Ninh Tịch có một số việc ta trước tiên muốn cùng ngươi nói rõ rằng bộ phim này ta sẽ độc lập quay chụp, không tiếp nhận bất cứ nhà đầu tư nào, cho nên, thù lao đóng phim sẽ không quá cao".
Hơn nữa, tất cả diễn viên trong phim, toàn bộ đều dùng người mới, cho nên, sẽ rất nguy hiểm, nguy cơ bị phế rất lớn. Thậm chí danh tiếng cô tích lũy được trong phim "Thiên Hạ" cũng sẽ bị phế bỏ. Vì thế, cô cần suy nghĩ cho kỹ." Thẩm Miên nói, đáy mắt lộ ra một tia khẩn trương.
Thật vất vả mới gặp được Ninh Tịnh, hắn chuẩn bị đập lồi dìm thuyền một lần. Nhưng là, hắn lại không có quyền yêu cầu người khác cùng điên với hắn.