Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 817: Cởi áo hít đất




Lục Đình Kiêu sau khi tiến vào, trong phòng khí thế đang sôi nổi tức khắc im lặng, thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn an tĩnh không giống nhữ yến tiệc, mà như là công ty đang hội nghị.
Mà người khởi xướng Lục Đình Kiêu lại không có bất kỳ hành động nào, trấn định tự nhiên mà ngồi ở chỗ kia, trong lén lút nhéo tay nhỏ lão bà nhà mình, thưởng thức bộ dáng nàng giận mà không dám nói gì, vô cùng hưởng thụ cùng vui vẻ.
“Khụ, cái kia cái kia, đừng dừng đừng dừng, tiếp tục đi a!” Sau khi nguy hiểm được giải quyết, Lục Cảnh Lễ lập tức xung mãn hẳn lên, cất lời bắt đầu trò chơi.
Dù sao có anh trai ở đây, Tiểu Tịch Tịch khẳng định là sẽ không có hại, có thể tiếp tục chơi vui vẻ ~
Mọi người nghe được lời nó của Lục Cảnh Lễ, tự nhiên thả lỏng không ít.
Chính là, Tô Diễn đã trở lại, ở bên người Ninh Tuyết Lạc ngồi xuống sau, dư quang trước sau lại nhịn không được mà hướng đến Ninh Tịch.
Nhìn cô gái đang sợ sệt ngồi cạnh Lục Đình Kiêu, rũ đầu an an tĩnh tĩnh mà ngồi đó, còn có chút câu nệ, hai má bởi vì uống rượu đã đỏ bừng, giống như vì nụ hôn ban nãy mà thẹn thùng.
Biểu tình này của Ninh Tịch, giống như một mũi tên nhọn bắn về phía đáy lòng Tô Diễn.
Từ sau khi Ninh Tịch về nước, cô ấy giống như thay đổi thành người khác, hắn đã không nhớ rõ chính mình bao lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn lại nhút nhát sợ sệt của nàng như vậy.
Năm đó Ninh Tịch vẫn còn là cô nữ sinh tuổi 17-18, vừa thấy hắn đến liền sẽ đỏ mặt, nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn...
Chính là hiện tại, 5 năm sau, hắn rốt cuộc nhìn lại được bộ dáng kia của nàng, nhưng không phải bởi vì hắn, mà là vì nam nhân khác……
Nàng có phải hay không đem lòng yêu hắn rồi?
“Ha ha ha…… Giang tiền bối, không ngờ anh lại rơi vào tay tôi! Nói thật hay mạo hiểm đây?”
Lúc này tâm tình Giang Mục Dã có chút không tốt lắm, tùy ý mở miệng nói: “Đại mạo hiểm!”
“Giang tiền bối, tôi thích tính cách này của anh! Vậy tôi muốn, anh cởi áo cõng Hoa Mai A trên lưng mà hít đất 10 cái được chứ!”
“A a a...”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người kích động đến thiếu chút nữa đem nóc nhà lật lên...
“Hít đất a ha ha ha……” Tất cả mọi người lộ ra vẻ vui mừng cùng chờ đợi.
“Trời ơi Hoa Mai A! Hoa mai A là ai a? Có diễm phúc quá đi!”
“Không phải là nam nhân đấy chứ, a ha ha!”
……
Trong một góc, Ninh Tịch sắc mặt đen ngòm.
Mẹ nó, con bài nàng bốc được chính là Hoa Mai A!!!
Làm sao đây?
Ninh Tịch theo bản năng mà hướng tới đại ma vương liếc mắt một cái.
Nhận thấy ánh mắt của cô gái, Lục Đình Kiêu rũ mắt một cái, nhìn thấy con bài trong tay Ninh Tịch chính là Hoa Mai A!
“Hả? Hoa mai A người đâu? Mau ra đây đi!”
Mọi người đã thúc giục, Ninh Tịch đang chuẩn bị nhấc tay, trong tay đột nhiên không còn gì, giây tiếp theo, con bài Hoa Mai A trong tay nàng đã biến thành con bài khác.
Ngay sau đó, bên cạnh có người cười nói: “Khó trách hoa mai A nãy giờ không nói gì! Nhị thiếu, hóa ra lại là anh ư!”
Lục Cảnh Lễ vẻ mặt khổ sở mà nhìn anh trai đổi bài của hắn: “……”
Mẹ nó, sao ta lại một một người anh trai như vậy?
Chính hắn liền phải đi tiếp cái “mạo hiểm” của Giang Mục Dã đi.
Lục Cảnh Lễ biểu tình tỏ ra không muốn xuống đất, hướng tới Giang Mục Dã nhún nhún vai nói: “Đến đây đi!”
Mọi người một trận cười vang.
Giang Mục Dã ngồi cạnh Lục Cảnh Lễ, đã sớm thấy được con bài của hắn, căn bản không phải là Hoa Mai A, chính là hiện tại lại biến thành hoa mai A, không cần đoán cũng biết chủ nhân thật sự của con bài này là ai!
Cuối cùng, Giang Mục Dã trực tiếp nhận thua, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống ba ly.
Mọi người thấy thế tức khắc một trận thất vọng.
Ai ai ai, không được nhìn trò hay rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.