Những ca từ của bài hát này quả thực quá ái muội, Ninh Tịch ngay từ đầu còn có chút ngại ngùng, những càng về sau, đại khái là bởi vì tác dụng của cồn, hơn nữa an tâm khi cảm thấy hơi thở quen thuộc của Lục Đình Kiêu, khiến cho nàng không tự giác mà thả lỏng, càng hát về sau càng thấy thoải mái, ánh mắt lười biếng cộng với khuôn mặt đỏ ửng, càng hát càng hăng.
Nhưng làm cho người ta khiếp sợ chính là, hai người họ phối hợp, vô cùng ăn ý!
Hai người không có bất kỳ động tác nào, chỉ đơn giản là ca hát, thậm chí ánh mắt nhìn qua nhau cũng không có, nhưng mà, thời điểm tiếp lời hát vô cùng chuẩn xác, giống như có sự liên kết vô hình giữa hai người, quả thực… Quả thực giống một đôi tình lữ đang kỳ yêu đương thắm thiết!
Họ tự nhiên mà ăn ý, ngọt ngào cùng lưu luyến, giống như hòa tan vào nhau.
Lục Đình Kiêu rõ ràng là một người kiêu ngạo, lạnh lùng như vậy, giờ phút này lại phảng phất trong nháy mắt giống từ trên trời nhiễm bụi tình của nhân gian …
Lục Đình Kiêu & Ninh Tịch: “Tới ôm ta, hôn ta, linh hồn cùng hướng chung về một phía”
Lục Đình Kiêu: “Tình yêu nằm trong tim ta”
Ninh Tịch: “Như thiên la địa võng”
Lục Đình Kiêu: “Không màng đến hậu quả hậu quả”
Ninh Tịch: “Sợ chi những sóng gió cuộc đời”
……
Rốt cuộc, hát xong bài rồi.
Mọi người lúc này mới từ trong tiếng ca hát kiều diễm ấy mới hồi phục lại tinh thần.
Lục Cảnh Lễ lập từ vỗ tay ồn ào: “Rốt cuộc em đã được nghe anh song ca hát với người khác rồi nha!”
Cho dù hắn đã biết anh trai mình có giọng hát gợi cảm mê người từ lâu, nhưng lần này vẫn thật sự bị kinh diễm rồi...
Giang Mục Dã cũng là từ khiếp sợ mới dần dần ổn định lại, hắn là lần đầu tiên được nghe Lục Đình Kiêu ca hát, càng không nghĩ tới, với cá tính của hắn, không ngờ lại dám ở tất cả mọi người mà song ca với Ninh Tịch…
Mọi người tức khắc cũng hồi phục lại, lập tức vỗ tay, sôi nổi mà khen ngợi, "Trời ạ! Lục tiên sinh! Ngài hát cũng thật tốt quá đi! Vậy mà còn nói không biết hát, quá khiêm tốn rồi!”
“Quả thực toàn năng mà! Tôi cảm thấy mình nên về quê làm ruộng thôi, sao dám ở giới giải trí nữa!”
“Ninh Tịch hát cũng thật hay nha, không nghĩ tới Ninh đại mỹ nhân không những diễn phim tốt, giọng hát cũng tốt đến như vậy!"
“Hai người phối quá ăn ý! Tôi còn tưởng họ yêu nhau thật vậy!”
“Hình như đêm nay Lục tiên sinh đặc biệt thiên vị đối với Ninh đại mỹ nữ nha!”
……
Nghe những lời khen ngợi xung quanh, từng lời từng chữ, Ninh Tuyết Lạc cảm thấy giống như một bàn tay hung hăng tát vào mặt mình vậy.
Lục Đình Kiêu không chỉ biết hát, còn hát đến tốt như vậy.
Hắn cự tuyệt cô, lại quay đầu cùng Ninh Tinh song ca nhạc tình cảm.
Quả thực không khác đem cô vất xuống mặt đất, hung hăng mà dẫm đạp!
Nhìn đến người yêu mình như bị người ta tát vào mặt, To Diễn sắc mặt tự nhiên cũng không tốt lắm, nhưng là, cũng không nề hà lắm,người ta chẳng qua là không muốn hát cùng em mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ép người ta hát sao?
Hơn nữa, lúc này tâm tư của hắn cũng không ở trên người Ninh Tuyết Lạc, trong đầu, hoàn toàn là hình ảnh Ninh Tịch hát cùng Lục Đình Kiêu khi nãy.
Có cảm giác quan hệ giữa hai người họ rất không bình thường?
Quả thực giống một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, tâm tri tương thông…
Một bên Thường Lị xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng an ủi nói: “Tuyết Lạc, đừng nghĩ nhiều, giải trí Thịnh Thế là con của tập đoàn Lục Thị, mà Ninh Tịch lại là người của Thịnh Thế, trường hợp như vậy, Lục Đình Kiêu che chở cô ta cũng là chuyện bình thường...”
Ninh Tuyết Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Thường Lị một cái, nếu không phải cô ta muốn cô cùng hắc đào K song ca, cô lúc này sẽ phải mất mặt như vậy sao?
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Ninh Tuyết Lạc lúc này đã sắp tức chết rồi, còn muốn mặt ngoài duy trì phong độ, kết quả, quay đầu liền nhìn thấy Tô Diễn đang ngẩn ngơ mà nhìn về phía Ninh Tịch, tức khắc, lòng đố kị lại dâng lên, tức giận đến nổ phổi…