Cùng lúc đó, tại nơi nào đó trong sân sau của vườn hoa.
Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý đều có mặt, ngoài ra còn có Quan Tử Dao, xung quanh là một đám người hầu đang nơm nớp lo sợ, quản gia đang dùng bộ đàm nói gì đó với người bên kia.
"Lão gia, vẫn... vẫn chưa tìm được Tiểu thiếu gia!" Quản gia Hình toát mồ trả lời.
Sắc mặt Lục Sùng Sơn trùng xuống: "Tiếp tục cử thêm người đi."
"Nếu cử thêm người nữa e rằng sẽ khiến khách khứa nghi ngờ..." Quản gia hơi do dự.
Bọn họ nói với mọi người là dây chuyền của Nhan Như Ý không cẩn thận bị rơi mất, đang đi tìm. Nhưng nếu chỉ vì một sợi dây chuyền mà phái nhiều người đi tìm thì ai mà tin được.
Huống hồ chủ nhân của Lục gia hôm nay vẫn chưa xuất hiện, mấy vị khách kia cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sợ lúc này đã bắt đầu nghi ngờ rồi...
"Rút." Lục Đình Kiêu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Hình Võ một chữ.
Một người bảo phái thêm người, một người bảo rút. Hình Võ nhìn Lão gia lại nhìn Đại thiếu gia, bỗng ngẩn ra đó, chuyện này... rốt cuộc là nên nghe theo ai đây...
"Tiểu Bảo vẫn chưa tìm thấy, rút cái gì mà rút?" Lục Sùng Sơn giận dữ.
"Ninh Tịch sắp đến rồi." Lục Đình Kiêu nói.
"Cô ta đến thì sao? Cô ta là thần tiên chắc? Chúng ta bao nhiêu người thế này sắp lật hết cả cỏ lên rồi còn không tìm được Tiểu Bảo, dựa vào một mình cô ta mà tìm được hả?" Lục Sùng Sơn tức giận nói.
"Đình Kiêu, an nguy của Tiểu Bảo quan trọng hơn, anh nghe lời chú cử thêm người tìm đi!" Quan Tử Dao ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Hình Võ, cậu còn ngẩn ra đó làm gì!" Lục Sùng Sơn giục.
Hình Võ tiến thoái lưỡng nan, vô tình nhìn tới nơi cách đó không xa, ánh mắt ngây dại trố cả ra: "Tiểu... Tiểu thiếu gia..."
"Gì cơ? Tiểu Bảo á? Ở đâu?" Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cùng lên tiếng.
"Bên đó... Hình như là tiểu thiếu gia..."
Tức khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hình Võ đang chỉ.
Sau đó, họ thấy Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch đang đi về phía họ, Ninh Tịch còn đang bế một đứa bé trong lòng.
Đứa bé khoác chiếc comple của Lục Cảnh Lễ trên người, ôm chặt lấy cổ Ninh Tịch, gương mặt nhỏ nhắn chôn chặt vào vai cô. Đây là dáng vẻ của người hoàn toàn mất hết cảm giác an toàn mới có.
Phút chốc, tất cả mọi người đều vui mừng chạy tới.
"Cảnh Lễ, các con tìm thấy Tiểu Bảo ở đâu vậy?" Nhan Như Ý kích động không thôi.
"Có tìm gì đâu, chị dâu vừa xuất hiện, Tiểu Bảo đã tự mình chui ra rồi!" Lục Cảnh Lễ nhún vai.
"..."
Không ngờ lại như vậy, ai nấy cũng kinh ngạc.
Cuối cùng, không phải Ninh Tịch tìm được Tiểu Bảo... mà là Tiểu Bảo đã tìm thấy cô…
Chẳng trách Lục Đình Kiêu chắc chắn chỉ cần Ninh Tịch tới nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo.
Rõ ràng Tiểu Bảo ở rất gần chỉ là thằng bé không muốn xuất hiện mà thôi. Chỉ khi nào thấy người mình muốn gặp, có thể ỷ lại, khiến nhóc có cảm giác an toàn tới, nhóc sẽ tự mình chui ra.
Bất kể có thế nào, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này lại không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Ninh Tịch.
Ngược lại Ninh Tịch cũng chẳng để ý tới mấy chuyện này, cô chỉ quan tâm tới bánh bao nhỏ thôi. Cô nhẹ nhàng dỗ dành, bé con bỗng ló cái đầu nhỏ ra, run rẩy miết chặt quyển sổ trong tay, hình như muốn nói gì đó…
"Bảo bối, con sao thế?" Ninh Tịch vội cầm lấy quyển sổ.
Sau đó, khi cô thấy những lời Tiểu Bảo viết, vành mắt liền đỏ lên...
Chỉ thấy Tiểu Bảo viết trên đó: Mẹ, con muốn về nhà.