Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Giản Tùy Anh bày ra tư thế nhảy cầu tiêu chuẩn, "vù vù" một tiếng rơi xuống nước.
Hắn cố ý nhảy về phía bên cạnh Lý Ngọc, gương mặt Lý Ngọc bị nước bắn tung tóe, mở mắt mãi cũng không ra.
Chính lúc Lý Ngọc đang lau nước trên mặt thì bỗng cảm giác quần bị túm xuống, cậu kéo quần bơi theo phản xạ, cúi đầu nhìn, quả nhiên Giản Tùy Anh đang ẩn người dưới nước kéo quần cậu.
Lý Ngọc dở khóc dở cười, dứt khoát lặn xuống dưới nước, bắt đầu vật lộn với hắn, cuối cùng lại thành hai bên cố gắng kéo quần của người còn lại.
Mới đầu thì sức lực ngang nhau, thế nhưng Giản Tùy Anh lại xuống nước trước, về mặt dưỡng khí không dồi dào như Lý Ngọc, tức khắc nhịn không nổi nữa, rơi vào bước đường cùng đành ngoi lên mặt nước.
Lý Ngọc nhân cơ hội kéo quần bơi của hắn đến lòng bàn chân.
Giản Tùy Anh vừa ngoi lên mặt nước thì há mồm thở dốc, đợi không khí được bổ sung đủ thì kêu to, "Không công bằng, tại anh lặn xuống trước."
Lý Ngọc cũng ngoi lên, khẽ cười nói: "Anh lớn thế rồi mà còn thích chơi đùa kiểu này."
Giản Tùy Anh dứt khoát đá quần bơi xuống, "Anh tự nguyện." Hắn hít một hơi sâu, lại lén lặn xuống nước, tìm đến hạ thân Lý Ngọc.
Lý Ngọc không cam lòng yếu thế, cũng lặn xuống, hai người lại tranh đấu trong nước.
Quần của Lý Ngọc còn chưa kịp kéo xuống thì Giản Tùy Anh lại không đủ khí, hắn ôm luôn eo Lý Ngọc, ngăn chặn miệng Lý Ngọc, đánh cắp dưỡng khí từ trong miệng cậu.
Lý Ngọc hé miệng dùng đầu lưỡi mình quấn lấy đầu lưỡi của hắn, triền miên mút lấy.
Vốn dĩ hai người cho rằng ở dưới nước hôn môi rất lãng mạn và mới lạ, nhưng thực sự thì cũng không được dễ chịu cho lắm, được một lúc nước trào vào trong miệng, hai người đều uống vài hớp, cuối cùng không thể tiếp tục duy trì nụ hôn này, bọn hắn mới ngoi lên mặt nước cùng lúc.
Hai người vừa thở dốc vừa lau mắt, rồi Giản Tùy Anh cười khổ nói: "Em nói rất đúng, tụi mình chơi đùa kiểu này làm gì."
Lý Ngọc chỉ qua bờ bên kia: "Một lượt đi về, xem ai nhanh."
"Được đó, thua thì sao?"
Lý Ngọc nhếch môi nở nụ cười, "Anh nói phải làm sao đây?"
Giản Tùy Anh ngả ngớn vân vê cằm cậu, "Thua thì phải khẩu giao đi."
Lý Ngọc vẫn chưa quen được với cách nói chuyện không giữ mồm giữ miệng của hắn, có hơi xấu hổ ngoảnh mặt sang một bên, "Được."
Giản Tùy Anh cười ha ha hai tiếng, "Tới nào, để anh đếm."
Lý Ngọc chuẩn bị tốt tư thế chuẩn bị bơi.
Giản Tùy Anh hô to một tiếng "Một!" sau đó nhanh chóng dùng hai tay rẽ mặt nước, cơ thể uốn lượn như cá, lập tức bơi ra tới hai mét.
Lý Ngọc hơi sửng sốt, không ngờ Giản Tùy Anh lại vô lại đến thế, cũng nhanh chóng "ầm" một tiếng bơi đi.
Từ nhỏ Giản Tùy Anh đã thích vẫy vùng trong nước. Lúc năm, sáu tuổi hắn đã bị ông nội vứt xuống hồ dạy bơi, hồ bơi sau sân của ông nội cũng như bồn tắm nhà hắn, Lý Ngọc chẳng thể nào đọ được với kỹ năng bơi lội của hắn.
Quả nhiên hắn bơi được một lượt đã quay về, Lý Ngọc bơi mãi vẫn chậm nửa vòng so với hắn.
Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc đang dần bơi tới phía hắn rồi cười to: "Ha ha ha Tiểu Lý, em chậm quá đi." . truyện kiếm hiệp hay
Lý Ngọc giả vờ giận dỗi nói: "Không phải tại anh chơi xấu sao, đếm một tiếng xong thì đã tự mình bơi trước."
"Sao anh lại chơi xấu, anh nói anh đếm, cũng không nói đếm mấy số." Giản Tùy Anh giảo hoạt nháy mắt.
Lý Ngọc im lặng nhìn hắn.
Giản Tùy Anh vuốt hai má non nớt của cậu, "Dù gì với tốc độ như thế này của em cũng không thắng được anh, bé ngoan nhận thua đi, hửm? Hầu hạ anh nào."
Lý Ngọc không cam lòng lườm hắn một cái.
Giản Tùy Anh vẫn còn đang vui vẻ, "Chịu thua cuộc đi, lại đây."
Lý Ngọc đi qua ôm lấy eo hắn, cắn lỗ tai hắn nói, "Ngồi lên bờ đi." Nói xong, hai tay cậu dùng sức, nâng cả người Giản Tùy Anh khỏi mặt nước, Giản Tùy Anh dựa vào lực cánh tay chống ở thành hồ một cái, yên ổn ngồi trên bờ.
Quần bơi của hắn đã sớm trôi dạt trên mặt nước cách đó không xa mấy, lúc này hạ thân hắn trơ trọi, tính khí mềm mại nằm sấp trong chùm lông, đang chảy từng giọt nước tí tách.
Giản Tùy Anh dửng dưng mở hai chân, bày ra tư thế hưởng thụ.
Lý Ngọc nhéo đùi hắn cho hả giận, Giản Tùy Anh đau đến nỗi "shh" một tiếng, "Thái độ phục vụ này của em là sao."
Lý Ngọc cúi người, ngậm gậy th*t mềm oặt vào trong miệng.
Giản Tùy Anh dùng một tay chống đỡ cơ thể, tay còn lại đỡ sau gáy Lý Ngọc, cổ hắn ngửa ra đằng sau, phát ra một tiếng thở dài thoải mái, như một con mèo được ăn uống no đủ.
Đối với chuyện ngậm lấy vật nào đó của đàn ông, từ đầu đến cuối Lý Ngọc không quá tình nguyện, nhưng cậu phát hiện mình cực kỳ thích nghe tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của Giản Tùy Anh, cũng thích xem dáng vẻ vì mình mà đạt được khoái cảm của hắn.
Lý Ngọc khẩu giao cho Giản Tùy Anh lần thứ hai đã thuần thục hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, không đến nỗi tự mình bị sặc đến mức muốn nôn như lần đầu. Cậu lại tiếp tục phun ra nuốt vào tính khí của Giản Tùy Anh, khoang miệng ấm áp ẩm ướt khiến Giản Tùy Anh nhận được kích thích rất lớn.
Giản Tùy Anh nắm lấy tóc Lý Ngọc, cơ thể đút tính mệnh vào trong miệng Lý Ngọc, trong miệng lờ mờ phát ra âm thanh, "Ưm... Không được, sắp bắn rồi... Em mau lên..." Cơ thể hắn khẽ run.
Lý Ngọc phun đại bảo bối trơn tuột ra ngoài, một giây sau Giản Tùy Anh bắn tinh, phóng hết dịch thể vào trong hồ.
Giản Tùy Anh ngã ngửa trên bờ, đầu ngón chân hắn cọ lên vai Lý Ngọc, liếm môi đầy ham muốn, đùa cợt nói: "Được đó Tiểu Lý, học cái gì cũng nhanh."
Lý Ngọc vỗ mông của hắn, nói giọng khàn khàn: "Đến lượt em." Hắn lôi chân của Giản Tùy Anh kéo vào trong nước.
"Chờ anh một chút." Giản Tùy Anh lười biếng trả lời một câu, đạp bả vai không cho cậu kéo.
Người anh em nhỏ của Lý Ngọc đang đứng ở dưới nước trong tư thế quân nhân, không thể chờ đợi thêm, cứng rắn kéo hắn vào trong nước cho bằng được.
Ngay lúc này, điện thoại để ở dưới tầng của Giản Tùy Anh vang lên.
Giản Tùy Anh xoay người muốn đứng lên, "Anh bắt máy đã."
Lý Ngọc hoàn toàn nổi giận, lập tức kéo hắn vào trong nước, "Anh bắt máy cái rắm ấy."
Một tiếng "bõm" thật lớn, Giản Tùy Anh rơi tõm xuống nước.
Lý Ngọc kẹp chặt eo hắn, theo nước trơn trượt đưa ngón tay linh hoạt đâm vào cửa sau của hắn.
"Nhẹ chút..." Hai tay Giản Tùy Anh vịn bờ hồ, cơ thể hơi cứng lại.
Bắp thịt ở lưng của hắn hiện lên vẻ bóng loáng mê người ở dưới nước, Lý Ngọc không nhịn nổi mà vươn lưỡi ra, liếm hôn dọc theo xương sống của hắn từ dưới lên.
Giản Tùy Anh cảm thấy phía sau lưng như bị điện giật, một trận tê dại, không khỏi thả lỏng eo.
Lý Ngọc cảm thấy mở rộng gần được rồi, chầm chậm đút tính khí của mình tiến vào bên trong huyệt thịt kia.
Giản Tùy Anh hít sâu một hơi, tiếp nhận sự xâm lấn của dị vật cứng rắn này.
Lý Ngọc thở hổn hển bắt đầu chuyển động.
Lần đầu tiên hai người làm tình ở dưới nước, đều cảm thấy tràn đầy cảm giác kích thích mới mẻ.
Lý Ngọc dùng sức va chạm trong thành ruột, một lần rồi lại lần nữa, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, mặt nước nổi lên từng đợt sóng theo động tác của hai người.
"Ưm a... A..." Miệng Giản Tùy Anh không ngừng thốt ra tiếng rên rỉ khàn khàn, kích thích mạnh mẽ đến màng nhĩ của Lý Ngọc, làm cho sự hưng phấn của cậu tăng vọt gấp mấy lần.
Cậu như một con dã thú không biết mệt mỏi, mãnh liệt giữ lấy con mồi của mình, đánh con dấu chủ quyền không thể xóa nhòa trên người hắn.
Tay đang bám dọc thành hồ của Giản Tùy Anh bắt đầu nhũn ra, cơ thể hắn bị Lý Ngọc không ngừng va chạm nghiêng về phía trước, ngực nhiều lần đập vào thành gạch sứ trơn trượt của bể bơi, sự lạnh lẽo này thỉnh thoảng kích thích làn da mẫn cảm của Giản Tùy Anh, khoái cảm mãnh liệt truyền tới từ phía dưới thân khiến hắn không thể nào tiếp nhận.
Nước và không khí xung quanh hai người dần nóng lên, phảng phất không ngừng nhuộm lên dục hỏa vô tận trên mỗi tế bào của cơ thể bọn họ, đến từng ngọn tóc sợi lông.