*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Giản Tùy Anh và Lý Ngọc
Ngày ấy không biết Giản Tùy Anh đã uống bao nhiêu là rượu, bất giác ngủ say ngay trên sofa.
Hôm sau, hắn ngủ thẳng đến khi mặt trời đã lên cao thì mới nhấc nổi cái đầu đau nhức để tỉnh giấc.
Trước khi quen Lý Ngọc, hắn rất hiếm khi rề rà công việc vì chuyện riêng tư, dù hắn có là sếp đi chăng nữa thì gần như ngày nào cũng đến công ty làm việc, song kể từ khi quen Lý Ngọc đến giờ, không phải ngọt ngào quá chừng thì cũng là phiền lòng quá độ, tùy hứng nghỉ việc đã là chuyện thường ở huyện, nói là có cái bản mặt xinh xẻo chẳng bằng nói là họa thủy thì hơn.
Hơn nữa, đối với một hắn không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ đành tạm thời chui rúc tự chuốc say thì đến chính hắn cũng không hiểu nổi.
Thức dậy xong bèn quơ điện thoại, có vài cuộc gọi nhỡ của Lý Ngọc.
Hiện giờ Giản Tùy Anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, và ý thức được rằng cứ mãi uống rượu để trốn tránh không phải là một cách, dù gì chuyện này cũng phải giải quyết thôi.
Mà ở trong mắt hắn, Lý Ngọc đã là "đồ" của hắn, đừng ai nghĩ đến chuyện cạy ra khỏi miệng hắn, bây giờ hắn xắn tay áo quyết làm cho ra nhẽ, ai dám để ý đến Lý Ngọc, hắn sẽ trở mặt với kẻ đó.
Song, trước khi đối đầu với kẻ thù ngoài, hắn phải thăm dò xem Lý Ngọc suy nghĩ như thế nào cái đã, nếu tên nhóc này dám nói với hắn trong lòng cậu chỉ có mỗi mình Tiểu Lâm, mối quan hệ với hắn chỉ là bạn giường thì hắn sẽ "chỉnh đốn" cả hai đứa này cho ra ngô ra khoai.
Người như hắn đó giờ trong mắt chỉ chứa mỗi bản thân mình, với Lý Ngọc đã được xem như là móc tim móc phổi ra để đối xử tốt với cậu, chứ Giản Tùy Anh hắn đã nhường nhịn, đã quan tâm đến người khác đến vậy bao giờ, nếu đã thế rồi mà vẫn không thể hâm nóng trái tim cậu thì hắn sẽ không khách sáo với một con sói con như vậy nữa đâu.
Vẫn là câu nói đó, ai dám đối xử không tốt với Giản Tùy Anh, hắn sẽ trả đũa lại gấp bội.
Giản Tùy Anh vào phòng tắm tắm rửa, giội sạch bách mùi rượu khắp người, sau đó gọi cho nhân viên dọn nhà theo giờ đến nhà hắn thu dọn.
Nửa tiếng sau, hắn nghe tiếng chìa khóa mở cửa.
Bên công ty vệ sinh có một chiếc chìa khóa dự phòng của nhà hắn, chẳng qua mỗi lần muốn lên là phải báo với bảo vệ ở dưới đó, Giản Tùy Anh cũng không để tâm, tưởng là người dọn nhà theo giờ đã đến.
Lúc bấy giờ hắn mới ngoái đầu lại thì trông thấy một cậu xinh trai đẩy cửa bước vào, ủa không phải Lý Ngọc thì còn ai nữa.
Giản Tùy Anh không nói hai lời đã ném tách trà về phía cậu, chửi: "Mẹ, ai cho cậu bước chân vào nhà anh, cút!"
Lý Ngọc nghiêng mình né tách trà, tách trà đập vào cửa chống trộm ngay sau lưng, song nước trà vẫn bắn lên người cậu.
Lý Ngọc không thèm đoái hoài gì, cậu trằn trọc suốt cả một đêm mới có dũng khí để tìm Giản Tùy Anh, dựa vào sự hiểu biết của cậu về Giản Tùy Anh, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị cả đánh lẫn chửi, nếu Giản Tùy Anh không tẩn cho cậu một trận thì sao còn là hắn được nữa.
Vẻ mặt Lý Ngọc bình tĩnh khôn cùng, cậu đặt túi mua sắm trong tay xuống mặt đất, "Em đến tìm anh để nói chuyện."
Giản Tùy Anh nổi cáu, "Ai muốn nói chuyện với cậu hả, không phải cậu thích Tiểu Lâm ư, cậu đi tìm nó mà nói! Cậu thích ai thì tìm người ta mà thủ thỉ, cút ra khỏi nhà anh ngay."
Lý Ngọc thở dài, nói cứ như đang dạy con: "Anh nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi, sao hành xử còn xúc động đến thế, anh không thể nghe em giải thích được ư?"
Giản Tùy Anh không ngốc, nhìn vẻ mặt nọ của Lý Ngọc, lại nghe thêm ngữ điệu thương lượng này của cậu, lòng hắn kiên định hơn mấy phần ngay tức khắc, hắn cảm thấy Lý Ngọc tới tìm hắn để hòa giải.
Quả nhiên, Lý Ngọc hờ hững bước đến, nhấc chiếc khăn tắm trên bàn lên rồi lau tóc cho hắn, "Đã không lau khô tóc mà còn mở điều hòa mạnh thế, anh không sợ bị cảm à."
Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, trừng cậu với vẻ hung dữ, "Cậu có rắm thì mau thả đi, giả vờ giả vịt gì nữa."
Lý Ngọc buông tay xuống, ngồi xuống sofa đối diện với hắn, nhìn vào mắt hắn rồi nói một cách thành khẩn, "Lời hôm qua em đã nói, anh vẫn chưa nghe hết đ..."
Giản Tùy Anh cả giận: "Nghe nữa thì là thề non hẹn biển à, đệch."
Lý Ngọc nhíu mày nói: "Anh đừng cướp lời em nữa, hãy nghe em nói xong cái đã. Hồi em còn nhỏ, đúng là em đã từng thích cậu ấy thật đấy, nhưng chuyện đã qua rồi, bây giờ em với cậu ấy chỉ là bạn bè mà thôi."
Tuy nhìn ngoài thì Giản Tùy Anh đang nổi giận, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu mừng thầm, tuy hắn vẫn hơi nửa tin nửa ngờ, song sự cám dỗ của việc có lẽ kế đó Lý Ngọc sẽ thổ lộ với hắn thực sự quá lớn, nên hắn bằng lòng tin cậu.
Giản Tùy Anh vươn ngón tay thon dài nắm lấy cằm cậu, hỏi thẳng, "Vậy giờ cậu thích ai? Cậu thích anh không?" Sau khi hỏi những câu này, hắn cảm giác tim mình đập nhanh khôn cùng, rất giống một thứ gì đó mà một người đã khát cầu từ rất lâu đang ở ngay trước mắt, vươn tay ra là có thể chạm đến, hắn chỉ cần vươn tay ra thôi...
Lý Ngọc nắm ngược lấy tay hắn, vẻ mặt thêm mấy phần do dự, "Anh Giản à, em..."
Một, hai giây chần chờ này của cậu đã khiến Giản Tùy Anh nếm được mùi vị khi ảo tưởng tan biến, trong lòng hắn có sự khó chịu không nói nổi thành lời, giật mạnh tay về, nghiêng phắt đầu sang chỗ khác rồi gằn giọng: "Cút mau."
Lý Ngọc ngồi vào chỗ bên cạnh hắn, ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn rồi thủ thỉ: "Anh hãy cho em thêm ít thời gian nữa... Anh Giản ơi, anh không hiểu đâu, anh hãy cho em thêm ít thời gian nữa nhé."
"Cho cậu thêm thời gian cái đéo ấy, cậu là đàn bà à? Lòng cậu nghĩ về tôi như thế nào, nói thẳng ra luôn đi, có gì khó đâu. Chút chuyện cỏn con đó làm cậu rối rắm đến thế này à!"
Lý Ngọc ôm bờ vai run run của hắn, ôm rất chặt, cậu cười khổ nói: "Khó hơn anh nghĩ đấy... Em thích Tùy Lâm, đã thích hơn mười năm nay rồi, nếu không có anh thì em sẽ còn tiếp tục thích cậu ấy nữa, bởi vì có anh, nên em mới... Em, bây giờ em cũng đang rối lắm, anh Giản, hãy cho em thêm ít thời gian nữa nhé."
Lòng Lý Ngọc thực sự đã rối như tơ vò.
Đó giờ cậu chưa từng cho rằng mình là một kẻ hoa tâm đa tình, thích một người song lại giữ mối quan hệ thể xác với người khác, một năm nay, đã không ít lần cậu phải tự hỏi về chuyện nguyên tắc của bản thân mình. Giờ đây cậu đã không còn tìm lại được sự "thích" đối với Giản Tùy Lâm nữa, nhưng thứ cảm xúc muốn che chở, muốn quý trọng một người này đúng là không biết đặt ở đâu trên người một kẻ cường thế như Giản Tùy Anh vậy.
Cậu vẫn nghĩ rằng khi đàn ông thích một người thì sẽ sinh ra cảm xúc muốn bảo vệ người đó, mà Giản Tùy Anh không đi gây họa cho người khác là đã may lắm rồi, sao cần cậu bảo vệ cơ chứ.
Lý Ngọc chỉ biết rằng mình không muốn rời xa Giản Tùy Anh, song lại không biết cái "thích" của mình đối với hắn rốt cuộc là thể hiện ở điểm nào. Trong nhận thức của cậu, cảm giác trước đây đối với Giản Tùy Lâm mới gọi là "thích", còn đối với Giản Tùy Anh thì hoàn toàn khác, vậy rốt cuộc cậu có thích Giản Tùy Anh hay chăng, đến chính cậu đây cũng không có đáp án.
Người có tính cách cái gì cũng phải suy trước tính sau như Lý Ngọc đây, dù chỉ là thốt ra một câu hứa hẹn kiểu như "Em thích anh" thì đối với cậu cũng đã quá đỗi quan trọng. Bởi vì đối với một kẻ ích kỷ đến nhường ấy, hơn nữa còn có ý thức bảo vệ rất mạnh như cậu, chưa suy xét kĩ mà đã nói ra thì sẽ đẩy mình vào thế bị động, đặc biệt là khi phải hứa hẹn với một người sẽ không từ bỏ ý đồ như Giản Tùy Anh.
Cho nên trước khi cậu hiểu rõ được tình cảm của mình, cậu sẽ không nói gì cả.
Giản Tùy Anh lắng nghe lời thầm thì bên tai, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể nói rõ.
Hiếm lắm Lý Ngọc mới dùng giọng điệu mang theo cả sự khẩn cầu để nói chuyện với hắn, dù hắn có hờn giận trong lòng thế nào, muốn thốt ra những lời cay độc ra sao thì hắn nhận ra mình vẫn không nỡ làm khó cậu.
Thích một người phiền phức như vậy đấy, nếu là kẻ khác khiến hắn khó chịu thì hắn đã tẩn cho một trận từ khướt rồi đá người ta bay xa ngàn dặm rồi, nhưng đối với Lý Ngọc, hắn còn phải vội vã làm quen, rồi hí hửng vì chút ngọt ngào cỏn con với cậu mãi lâu.
Nếu không phải kiếp trước nợ Lý Ngọc thì hắn thực sự không giải thích nổi tại sao một người lại cam chịu tủi nhục trước Lý Ngọc đến vậy. Dù Lý Ngọc thốt ra một câu mập mờ như thế, hắn vẫn ôm kỳ vọng, kỳ vọng vào một ngày Lý Ngọc sẽ nghiêm túc, rõ ràng nói với hắn, rằng cậu thích hắn.
Bây giờ hắn cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Lý Ngọc vươn tay đỡ gáy hắn, dịu dàng hôn hắn, mùi vị tuyệt vời khi môi lưỡi kề cận khiến con người ta thử đến hàng trăm lần vẫn không chán ngấy, vỗ về những nóng giận, những ấm ức và những bất an của nội tâm họ.
Lý Ngọc thở dốc hỏi hắn, "Anh Giản này, khoảng thời gian này hai chúng mình chưa "làm" nhau thì phải?"
Tuy Giản Tùy Anh không thể chỉ thẳng vào mũi và bảo cậu cút, nhưng vẫn không định dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, hắn "hừ" một tiếng rồi nói: "Cậu cho anh đè cậu một lần, anh sẽ tin lời cậu nói."
Lý Ngọc nhìn hắn với vẻ ngượng ngùng.
Giản Tùy Anh trừng mắt với cậu, "Cái mông cậu quý báu đến thế cơ à, cậu phải đưa cho anh thọc vào chứ, hy sinh tí thì có sao."
Lý Ngọc thở dài, "Anh Giản à..."
Giản Tùy Anh vừa thấy cái vẻ khó xử đó của cậu thì phát cáu, "Thôi được rồi, được rồi, chỗ nào mát mẻ thì qua chỗ đó mà ngồi, đừng ngồi trước mặt làm phiền anh."
Lý Ngọc thực sự dở khóc dở cười, cậu kề sát cắn tai Giản Tùy Anh, "Thì đệch mẹ em hy sinh một lần, anh vừa lòng chưa."
Hai mắt Giản Tùy Anh bỗng tỏa sáng nhìn cậu, "Thật?"
Lý Ngọc gật đầu, "Thật mà, giờ thì anh vừa lòng chưa."
Giản Tùy Anh lập tức nhào vào người cậu, bật cười khoái chí, "Tiểu Lý à, anh thực sự không thương uổng em." Nói xong bèn lại gần hôn lên mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc ôm eo hắn, ậm ờ nói, "Nhưng không phải là bây giờ, em nói anh này..."
Giản Tùy Anh ngẩng đầu lên, nhíu mày nói, "Ý em là sao? Không phải em định đi phẫu thuật thẩm mỹ hay là luyện eo luyện cơ đó chứ?"
Lý Ngọc nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ, "Anh để em chuẩn bị đã được không."
"Em chuẩn bị cái mẹ gì, hồi ấy em chịch anh, em có để anh chuẩn bị không."
Lý Ngọc biến sắc, "Không được nhắc lại chuyện đó nữa."
Giản Tùy Anh cũng trưng ra vẻ mặt khinh bỉ: "Em xem như anh nói đùa thôi!" Dứt lời xong thì vừa bực mình nhổm người khỏi người Lý Ngọc, vừa than vãn: "Anh thấy chắc chắn kiếp trước em là đàn bà con gái đó, chưa từng gặp ai già mồm như em hết."
Chuyện này không biết Lý Ngọc đã hạ hết bao nhiêu quyết tâm mới nhận lời với hắn, muốn cậu phải "đi vào khuôn khổ" tại trận luôn thì thật sự cậu không làm được, dù gì cũng phải cần thời gian để chuẩn bị tâm lý cho đủ đã thì cậu mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được việc một người đàn ông cắm thứ đó vào chỗ nọ của mình. Cậu chỉ đành nói tiếp, "Đợi đến sinh nhật anh, đợi đến sinh nhật anh là được."
Giản Tùy Anh cũng thôi, sinh nhật hắn là vào hai tháng sau, nói dài thì không tính là dài lắm, hắn xoa tay nhìn Lý Ngọc, "Được, em cứ đợi đó, hôm ấy anh cam đoan sẽ chịch em không xuống giường nổi nữa."
Trái tim Lý Ngọc bị kích thích, cậu dùng sức đẩy Giản Tùy Anh xuống sofa, ghé vào tai hắn gằn giọng: "Bây giờ em sẽ làm anh không xuống giường được!"
Ngoài mặt thì sóng gió lần này đã tan thành mây khói.
Giản Tùy Lâm cố tình tránh Giản Tùy Anh, không xuất hiện, Giản Tùy Anh cũng không định cố tình tìm cậu ta để gây chuyện, nên hai người tạm thời không có chuyện gì. Nhưng hắn vẫn hơi ưu sầu về chuyện ở Bắc Hải nọ, bảo Tiểu Lâm đi điều tra, bây giờ không biết kết quả đã có chưa thì đã gặp chuyện xấu hổ như vậy, hắn thực sự không có cách nào để chủ động liên lạc với Tiểu Lâm cả, nên chuyện này đành phải nghĩ cách khác.
Tuy Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đã được xem như đã làm lành với nhau rồi, song vì sự kiện này mà lòng Giản Tùy Anh đã có ngăn cách, vừa nghĩ đến những lời đó của Lý Ngọc thì hắn không biết mình có nên tin cậu hay chăng.
Ý định ban đầu của hắn là cho dù Lý Ngọc có lừa hắn đi chăng nữa thì chỉ cần cậu vẫn tiếp tục lừa, hắn vẫn sẽ cho là thật, hắn không muốn lãng phí thời gian để xoắn xuýt xem Lý Ngọc thật lòng với hắn bao nhiêu, chỉ cần hai người vẫn vui vẻ ở bên nhau là được. Tuy suy nghĩ này rộng lượng thật đấy, nhưng nom sự thật còn khó hơn tưởng tượng của hắn, hắn không thể không hề để bụng đến việc rốt cuộc Lý Ngọc có còn thích Tiểu Lâm nữa không, và Tiểu Lâm có thái độ gì với Lý Ngọc.
Khi vừa nghĩ đến chuyện Giản Tùy Lâm cũng có khả năng là thích Lý Ngọc, hắn thấy cáu kỉnh khôn cùng, không chỉ bởi vì người đó là Lý Ngọc, mà cũng là vì Lý Ngọc là con trai.
So với việc em trai hắn vừa ý người của hắn thì việc em trai thích một người đàn ông khiến hắn càng không thể chấp nhận được, nếu Tiểu Lâm dám thích đàn ông thật thì dù có thế nào, hắn cũng phải đánh cậu nửa sống nửa chết.
Cứ như vậy, Giản Tùy Anh ôm nỗi bất an tiếp tục ở bên Lý Ngọc như trước.
Thời gian trôi qua nhanh như gió, nhoáng cái Lý Ngọc lại khai giảng, bận chuyện ở trường, ít đến công ty hơn.
Giản Tùy Anh thì bận bịu lo liệu cuộc họp Đại hội đồng cổ đông. Hắn định trao đổi với các cổ đông khác trong cuộc họp về quyết định rốt cuộc có muốn đầu tư vào mảnh đất đường Vành Đai 5 đó hay không.
Editor: Từ nay Dú sẽ thầu bộ này thay Vacory, tiến độ sẽ nhanh hơn trước, tầm 2, 3 chương một tuần nếu rảnh.