Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn lấy danh nghĩa anh trai đón em trai đi thi về, đương nhiên mục đích cũng không hoàn toàn là vì nó.
Mới chạy đến đoạn đầu của con phố của trường học mà đã không thể đi nổi. Ô tô xếp cả một hàng dài nhìn lóa mắt, trừ xe ra thì đều là người nhà của học sinh, ngay cả cảnh sát giao thông cũng đã được huy động đến để ổn định.
Hai mươi phút trôi qua mà xe của Giản Tùy Anh mới đi được hơn mười mét.
“Mẹ nó, sao mà kẹt nhiều như vậy……Được rồi, chú đừng đi thêm nữa, tôi xuống đi tìm hai đứa, chú tìm đường quay xe rồi đợi chúng tôi ở phố đối diện là được.”
Lái xe của hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu cứ cố tiến thêm thi kiểu gì cũng có xây xước, ai cũng phiền.
Giản Tùy Anh mở cửa, hơi nóng từ bên ngoài đập vào mặt hắn.
Hắn nhíu mày híp mắt nhìn một lúc, xuống xe, đi đến cổng trường.
Cổ chân có chút đau nhưng cũng không ảnh hưởng đến bước đi lắm, quan trọng là cái nóng chang chang mới làm người ta khó chịu.
May cũng chỉ có khoảng trăm mét là đến nơi, bước đi Giản Tùy Anh có chút lảo đảo, sau đó đừng cùng các bậc phụ huynh vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào trường học.
Giản đại thiếu gia cao lớn, phong độ ngời ngời đứng cùng cha mẹ của các học sinh lại càng thêm nổi bật.
Giản Tùy Anh hỏi bác gái bên cạnh thì biết đã thi được khoảng hai phần ba thời gian, liền chạy đến bên cái cây có bóng râm lớn để tránh nắng, kiên nhẫn chờ.
Không có việc gì làm nên hắn bắt đầu nhìn ngó xung quanh, bỗng nghe thấy có người gọi từ phía sau lưng.
Người nọ gọi “Giản thiếu” (Thiếu trong thiếu gia). Cách gọi kiểu này, không là mấy tên không quen biết trong thái tử đảng, không thì là đám người muốn nịnh bợ hắn.
Hắn quay đầu thì thấy người tới cao lớn đẹp trai, khuôn mặt có một chút giống Lý Ngọc, nhưng lại có thêm chút nghiêm túc uy nghi, bước đi nhanh nhẹn, vừa thấy đã biết không phải người bình thường: “A, này, không phải là Lý đại công tử sao.”
Người tới không phải ai khác, chính là anh trai Lý Ngọc, Lý Huyền.
Hắn với Lý Huyền cũng không thân quen nhiều.
Lý Huyền không giống hắn, ông Lý là quan văn, còn ông cụ nhà hắn là quan võ, tuy đều là những người cùng nhau dựng nước, nhưng một người làm công tác văn hóa với một người cầm đao cầm kiếm thì thấy nhau đã chướng mắt.
Tuy ông cụ nhà hắn với ông Lý không chướng mắt nhau nhưng quan hệ cũng không phải ở mức thân thiết. Nhưng giống nhau ở chỗ đó là giáo dục con cháu rất nghiêm khắc.
Hai người cũng không cách biệt tuổi tác nhiều, nhưng lúc hắn đang còn chân đất trèo lên cây bắt chim thì nghe nói Lý Huyền đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn học tiếng Anh.
Cho nên kiểu người như hắn cả ngày đánh nhau gặp rắc rối, một cái quần phải mặc hai ngày như hắn sẽ không chơi cùng với một Lý Huyền nhu thuận, nghe lời, có học thức, hiểu lễ nghĩa.
Mỗi người đều có giới hạn của mình, tuy có thể thỉnh thoảng chạm nhau nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức chào xã giao hàn huyên đôi chuyện tạo chút quan hệ.
Thế mà ở dưới cái nắng gay gắt chiếu vào người, hai người cùng chung mục đích không hẹn mà gặp, ít nhiều cũng làm cho quan hệ thêm gần một chút.
Lý Huyền cười cười lách khỏi đám người đi tới cùng hắn bắt tay: “Giản thiếu, thật trùng hợp.”
Giản Tùy Anh cũng cười nói: “Không đúng, cái này gọi là duyên phận, anh đến đón Lý Ngọc à.”
“Tôi đến đang chờ nó, nhưng cũng không phải là đón, nó nói với tôi là muốn đi cùng Tùy Lâm nhà anh. Tôi vừa mới xuống máy bay lúc nãy liền chạy đến đây, chưa kịp gọi điện nói với anh một tiếng, thật phiền anh quá.”
“Phiền gì chứ, đừng khách sáo. Em trai anh cũng là em trai tôi, hai đứa chơi thân với nhau, thi xong chúng ta tìm chỗ nào đó trò chuyện cho đỡ căng thẳng, cũng giúp chúng nó đỡ căng thẳng với cuộc thi.” Giản Tùy Anh cười ha hả nói, ít nhiều cũng có chút nịnh bợ với Lý Huyền.
Với những người đổ mồ hôi xương máu cho công cuộc xây dựng đất nước Trung Quốc, các cấp trên luôn có một quy định bất thành văn đó là trong một nhà sẽ cất nhắc một thế hệ, hơn một cũng không thể.
Vậy có nghĩ là gì? Như Giản gia, ông nội hắn có hai đứa con trai và hai đứa con gái, nhưng chỉ có dựa vào chú hắn. Nên cả nhà bọn họ từ trên xuống dưới đều cật lực đề bạt chú, điều kiện tiên quyết tối thiểu trước khi hết nhiệm kì là phải lên được ủy ban X. Còn những đứa con khác cho dù có vào chính phủ thì sự đề bạt cũng chỉ ở một giới hạn, đây chính là cơ chế hành chính. Cho nên ba hắn mới làm quan vài năm đã phất lên, ba hắn bên này nắm giữ tài chính còn chú hắn bên kia lại có quyền, gia tộc có thể hưng thịnh dài lâu.
Còn bên Lý gia, ông Lý chỉ có mỗi đứa con trai là ba của Lý Huyền và Lý Ngọc, nhưng ba cậu lại trông cậy vào Lý Huyền, còn Lý Ngọc trên cơ bản nếu có đi trên con đường làm quan khẳng định cũng không thể vững mạnh, cho nên chủ nhà Lý gia sau này tất nhiên là Lý Huyền.
Lý Huyền cũng nỗ lực không để thất vọng, từ nhỏ đến lớn đều phải dùng từ “xuất sắc”, cuộc đời xuôi chèo mát mái, không đến ba mươi tuổi đã được thăng chức, chưa đến hai năm sau đã lại được đề bạt, tiền đồ sáng chói, con đường làm quan trải phẳng, về cơ bản thì đây chính là người tài giỏi, may mắn nhất trong đám công tử cùng vai phải lứa.
Tuy rằng hiện tại con đường làm quan của Giản Tùy Anh rộng mở, nhưng chú cũng không phải là ba, có một ngày cũng phải lui về, em họ vẫn còn nhỏ, người nối nghiệp vẫn chưa quyết định. Ở chốn quan trường bên trong thâm sau tựa biển này yêu cầu từ nhỏ đã phải thể hiện được trí thông minh, bắt đầu tích lũy và phát triển người của chính mình, quan hệ càng rộng thì địa vị càng vững chắc, chỉ có như vậy hắn và Giản gia mới có thể củng cố và trụ vững dài lâu.
Tạo mối quan hệ tốt với người chủ tương lai của Lý gia là Lý Huyền là điều mà Giản Tùy Anh cầu còn không được, mà Lý Huyền cũng ít nhiều có suy nghĩ như vậy.
Thời gian trước hắn nghe nói Lý Huyền được điều đến Quảng Tây, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp ở nơi này.
Lý Huyền cười cười, cũng đồng ý với hắn: “Đúng, tôi hoàn toàn hiểu, tâm trạng trước khi thi là quan trọng nhất. Nó ở chỗ anh cũng đỡ lo vào muộn, thực lòng cảm ơn anh.”
“Không cần nhắc đến đâu, có gì to tát chứ, một cái giường với mấy bát cơm thôi mà.”
Hai người nhìn nhau cười rồi bắt đầu nói chuyện tào lao.
Chỉ một lát sau Giản Tùy Anh đã khéo léo nói đến chuyện Bắc Hải. ( Bắc Hải (thành phố cảng quan trọng của khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc)
Lần trước hắn cũng không phải thuận miệng nói bậy chuyện này với ba, hắn muốn một miếng đất ở Bắc Hải là thật. Hắn gần đây có xem qua một hạng mục là sản xuất thức ăn cho gia súc, có thể đem chi phí sản xuất giảm ở mức thấp nhất thì mới có năng lực cạnh tranh trên thị trường. Nhưng nguyên liệu lại cần nhập khẩu từ Đông Nam Á, cách xưởng của hắn gần nhất cũng chỉ có cảng Bắc Hải. Cái này cũng chỉ là hạng mục nhỏ, hắnn cũng chẳng còn thiết tha nhưng bất đắc dĩ là cậu em dâu của vợ của thằng bạn thân của hắn thầu được, có quen biết nên muốn hắn đến giúp đỡ đầu tư. Nghĩ mãi cũng không biết xoay xở tiền như thế nào, nếu có thể dùng phế liệu tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, lợi dụng cái tên để chính phủ cấp cho miếng đất, dùng nó để xoay vốn trước, thủ đoạn trong trò ảo thuật này trong tương lai sẽ giúp doanh nghiệp trên thị trường, hắn có thể kiếm được một khoản lời. Còn nếu hạng mục này không được thì hắn cũng còn nhiều hạng mục tốt hơn trong tay, hắn cũng không muốn lãng phí tiền bạc trong cái hạng mục mạo hiểm này. Tuy nhiên hắn cũng muốn thử một lần, ít nhiều cũng phải làm chút gì, nếu thành công thì tốt, không thì cũng có đường mà ăn nói với bọn họ.
Hắn cân nhắc nhiều lần thì thấy cũng chỉ có Lý Huyền là có thể nhờ cậy, nên nói chuyện đều có chút thăm dò.
Nơi này cũng không phải là nơi để bàn chuyện làm ăn, Lý Huyền vẫn nhìn cổng trường, chỉ thấy có một ông bố đi cùng một cậu nhắc đi ra, có chút không tập trung. Y không trả lời ngay, cũng khéo léo đổi đề tài rồi nói nếu có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó sẽ bàn chuyện sau.
Giản Tùy Anh biết giờ cũng không phải lúc thích hợp, chỉ thuận miệng nói, muốn tạo chút ấn tượng trong lòng Lý Huyền. Vì vậy cũng tập trung nhìn cổng trường.
Chỉ lúc sau, Giản Tuỳ Anh đã thấy thiếu niên môi hồng răng trắng đẹp trai ngời ngời xuất hiện ở cổng trường, hắn so với Lý Huyền còn kích động hơn gấp mấy lần, từ xa đã hét lên: “Lý Ngọc! Lý Ngọc!”
Lý Huyền bị hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng quá nhiều người nên Lý Ngọc không nghe được hắn gọi.
Lý Huyền cũng gọi hai tiếng, còn muốn đầy đám người để đi lên nhưng trước cổng đều là các bậc phụ huynh đang trông mong con mình nên đi lại thực sự khó khăn.
Giản Tùy Anh nhanh tay bấm số gọi cho Lý Ngọc.
Hắn xa xa thấy Lý Ngọc lôi điện thoại ra, cau mày do dự một chút mới nghe máy: “Anh Giản…”
“Nhìn bên trái.”
Lý Ngọc sửng sốt một chút, quay đầu thì thấy Giản Tùy Anh đang ngoắc ngoắc tay với mình, bên cạnh còn có anh trai.
Lý Ngọc cười với anh trai cậu một cái, chạy nhanh tới: “Anh, sao lại đến đây.”
“Ba mẹ không đế, nói năm đưa anh đi thi xe cộ rất đông, còn nhiều người, rất kinh khủng nên muốn anh đến coi em thế nào.”
Lý Ngọc cười lộ hàm răng trắng: “Em cảm thấy rất tốt.” Sau mới nhớ đến cái gì, quay sang Giản Tùy Anh nói: “Anh Giản, Tùy Lâm không thi cùng trường với em.” Đang nói thì điện thoại vang: “Alo, Tùy Lâm à, anh cậu đến chỗ tớ thi, anh tớ cũng đến, ở cửa bên trái.”
Lát sau đã thấy Giản Tùy lâm mệt mỏi đi đến, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Khó có khi Giản Tùy Anh quan tâm hỏi: “Thi thế nào?”
Giản Tùy Lâm mỉm cười: “Không có cảm giác gì, nhưng cũng không quá kém.”
“Ha ha, vậy tốt rồi, không nghĩ nữa, dù sao cũng thi xong rồi, còn phải chuẩn bị cho môn tiếp.”
Lý Huyền vỗ vỗ bả vai Lý Ngọc: “Anh Giản nói đúng đấy, thi xong cũng đừng nghĩ nữa, em trai, cậu ở nhà anh Giản đã phiền cho anh ấy rồi, có cảm ơn anh ấy không đấy.”
“Ơ kìa.” Giản Tuỳ Anh vỗ xuống bả vai Lý Huyền: “Sao anh còn chưa chịu kêt thúc chứ hả.”
Lý Huyền ha ha cười rộ lên: “Bữa trưa hôm nay anh bao, Tùy Lâm, muốn ăn cơm ở đâu?”
Giản Tùy Lâm cười nói: “Anh Lý, em không kiêng gì dâu.”
Giản Tùy Anh nói: “Đừng đi ra ngoài ăn, tôi ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn rồi, qua đó rồi nghỉ trưa ở đó luôn đi.”
Lý Huyền còn khách sao vài câu, nhưng Giản Tùy Anh nhất quyết mời y về nhà hắn ăn cơm.
Lý Huyền cũng biết thời biết thế nói: “Cũng tốt, các cậu ăn cơm xong cũng nghỉ ngơi được một lúc.”
Giản Tùy Anh dẫn ba người đi qua một con phố, lái xe đang ở phố đối diện chờ hắn.
Lúc lên xe bọn họ có chút phiền, trong bốn người chẳng có ai dưới mét tám, ở trước chỉ ngồi được một người, ghế đằng sau nhét ba người đàn ông, nghĩ đã khó chịu.
Giản Tùy Anh thấy hối hận khi hôm nay đi xe nhỏ, nhưng không thể để Lý Huyền ngồi ghế được.
Lý Huyền cũng khách sao không muốn để Giản Tùy Anh ngồi đằng trước.
Hai người dù sao cũng không thân thiết, làm gì cũng đều nể mặt đối phương, quan hệ về sau mới có thể tốt,
Cuối cùng Giản Tùy Anh đẩy Lý Huyền lên ngồi ghế phó lái. Còn hắn thì vui vẻ chạy đến ghé sau ngồi, chen vào giữa em trai với Lý Ngọc ở ghế sau.
Cánh ty Lý Ngọc dán sát vào thắt lưng hắn, đùi kề sát đùi, trên người Lý Ngọc có một hương vị khoan khoái nhẹ nhàng vương vẫn ngay mũi, hắn thật sự muốn quay qua cắn một phát vào hai má trơn bóng của cậu.
Giản đại thiếu gia đắc ý thiếu chút nữa cười ra tiếng.