*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Tiểu Chu nhìn Lý Ngọc, đúng là phát rầu đi được.
Ấn tượng của cậu ta về người này rất tệ, vốn dĩ lòng riêng chẳng muốn quan tâm đến anh ta. Thế nhưng chắc giờ nhiệt độ ngoài hành lang cũng phải dưới 0 độ, cậu ta chợt nhớ đến các câu chuyện rùng rợn về mùa đông phương Bắc, gì mà uống say quá ngủ trên đường sáng hôm sau thức dậy thấy toàn bộ tay chân đứt lìa các kiểu, càng nghĩ càng thấy nghiêm trọng. Hơn nữa người ta còn ngồi ngay nhà cậu ta, dẫu cậu ta phản cảm với Lý Ngọc thì cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, hình như không nên đối xử với người ta như vậy.
Với cả, người này có quá khứ với Giản Tùy Anh mà cậu ta không hề hay biết.
Cậu ta dịch người Lý Ngọc sang một chút, mở cửa ra, định để Giản Tùy Anh quyết định nên xử lý thế nào.
Kết quả vừa mở cửa một cái thì mùi rượu đã khiến cậu ta phải nhăn mũi lại. Vào nhà thì thấy Giản Tùy Anh đang nằm xiêu vẹo ngáy khò khè trên sofa, hoàn toàn chẳng có khả năng cử động gì cả.
Tiểu Chu nhìn hai người đang ngủ như chết, mắt trợn tròn.
Cậu ta đứng sửng sốt trước cửa chừng hai phút, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ kéo Lý Ngọc vào phòng, để Lý Ngọc nằm trên sàn nhà gỗ.
Máy sưởi trong phòng bật khá mạnh, tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy độ, vừa vào cửa đã túa mồ hôi, ngủ đâu cũng không thấy lạnh quá. Nhưng Tiểu Chu vẫn tìm hai tấm chăn từ trong phòng ra, đắp cho mỗi người một cái.
Khi đắp chăn cho Lý Ngọc, cậu ta ngồi xổm ngắm gương mặt Lý Ngọc một cách tỉ mỉ, quan sát rất lâu. Cậu ta nghĩ, nếu mình cũng trưởng thành được như này... Không được, vô ích thôi, dù cậu ta có vẻ ngoài như thế nào đi chăng nữa, cậu ta và Giản Tùy Anh vẫn không phải người cùng một thế giới.
Cậu ta đứng dậy bắt đầu dọn dẹp tàn cục Giản Tùy Anh bày ra, sau đó đi nấu cơm, tiếc là đợi đến khi cậu ta nấu xong, Giản Tùy Anh vẫn chưa tỉnh.
Mãi đến tận mười giờ tối hơn, điện thoại Lý Ngọc bỗng đổ chuông.
Căn phòng vốn rất yên ắng, âm thanh đó bất chợt vang lên làm Tiểu Chu hoảng, còn hai kẻ đang say giấc cũng đã động đậy.
Nhìn hai người bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm và có xu thế tỉnh lại, Tiểu Chu cũng hơi luống cuống, cậu ta đứng đực bên cạnh, nhìn Giản Tùy Anh thức dậy.
"Má... Ồn chết đi được..." Đầu Giản Tùy Anh giần giật đầy đau đớn, hắn dụi mắt nhổm dậy thì thấy Tiểu Chu đứng cách đó không xa, đang nhìn hắn với vẻ lo âu.
"Tùy Anh à..." Tiểu Chu rót cốc nước cho hắn, "Uống nước này."
"Tiếng gì ồn kinh vậy, tắt đi."
Tiểu Chu khó xử nhìn phía sàn nhà gần cửa.
Giản Tùy Anh quay đầu nhìn tay ánh nhìn của cậu ta thì thấy Lý Ngọc đang lơ mơ lục điện thoại khắp người.
"Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Tiểu Chu nói: "Anh ta ngủ ngay trước cửa, em sợ bị lạnh quá sẽ thành bệnh."
Giản Tùy Anh nhíu mày: "Ném ra ngoài, cho lạnh chết luôn."
Tiểu Chu nhìn Lý Ngọc, nhỏ giọng nói: "Anh làm nhé."
Giản Tùy Anh đi đến chỗ Lý Ngọc, đạp cậu một cú, "Cút ra ngoài, ồn ghê hồn."
Lý Ngọc mơ màng nhổm dậy, mắt nhìn Giản Tùy Anh, trong mắt có vài phần si dại, vài phần mừng rỡ. Rốt cuộc cậu cũng vớ đến điện thoại rồi, nhưng khi nhìn màn hình, ngón tay bèn chuyển đến nút tắt máy.
Giản Tùy Anh vội khom người, chộp điện thoại của cậu, thấy là Lý Huyền bèn nhận máy ngay.
Tiếng quát đầy bực bội của Lý Huyền truyền đến từ đầu dây kia, "Ai cho em chạy! Bố mẹ đang tức giận đấy! Lúc này lại chạy đi đâu nữa!"
Giản Tùy Anh đáp: "Cậu ta chạy đến tìm tôi, mau vác về hộ cái."
Lý Huyền ngớ người, "Giản Tùy Anh?" Tức thì chửi một câu tục tĩu, "Ở đâu, tôi qua đón nó."
Giản Tùy Anh đọc địa chỉ cho anh ta, bảo anh ta đến nhanh lên. Sau đó mới ném điện thoại lại cho Lý Ngọc.
Lý Ngọc đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng mới dừng đường nhìn ở người Tiểu Chu.
Tiểu Chu nhìn cậu một cái rồi xoay đầu đi.
Lý Ngọc cất giọng khản đặc: "Lâu nay, anh vẫn sống ở đây ư?"
Giản Tùy Anh chỉ ra cửa, im lặng nhìn cậu.
Lý Ngọc giả vờ nhìn không hiểu, trái lại còn ngồi xuống sofa, sửa tóc tai, đặt tài liệu mình mang đến lên bàn trà, "Anh Giản à, anh không nhìn chút ư? Không gây hại với anh đâu."
"Tao không nhìn, tao cũng không cần, mày và Giản Tùy Lâm có đấu sống đấu chết, cũng chẳng liên quan gì đến tao."
Tiểu Chu mở lời: "Tùy Anh à, anh ăn cơm trước đã." Vốn dĩ cậu ta chỉ định nhắc nhở Lý Ngọc là họ đang đuổi cậu đi, thế mà câu "Tùy Anh" đó lại khiến người Lý Ngọc cứng đờ.
Cậu ngồi thẳng người dậy, híp mắt nhìn Tiểu Chu, "Mày gọi anh ấy là gì?"
Người Tiểu Chu run lẩy bẩy, không khỏi cúi đầu nhìn mặt đất.
Lý Ngọc đứng phắt dậy, bước hai bước đến gần cậu ta, nâng giọng, "Mày vừa gọi anh ấy là gì?"
Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, nhướn mày nói: "Đếch liên quan đến mày."
Lý Ngọc gầm nhẹ: "Mày là cái thá gì! Mày mà cũng xứng gọi anh ấy như vậy ư!" Lý Ngọc ghen đến nỗi muốn bóp chết tươi cậu trai trước mặt này. Cậu ở bên Giản Tùy Anh đã hơn một năm, đó giờ Giản Tùy Anh vẫn chưa từng đề cập, chưa từng nói em đừng gọi anh là anh Giản nữa, cứ gọi thẳng tên anh đi. Chưa bao giờ. Cậu không cam lòng, thằng đĩ mà Giản Tùy Anh chi tiền ra bao này dựa vào cái gì mà có thể gọi thẳng tên của hắn chứ! Cậu ta dựa vào cái gì!
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thứ cảm giác nguy cơ không thể không thừa nhận.
Dù cậu có ghét Tiểu Chu đến mức nào đi nữa, cậu cũng không cho rằng cậu ta là một sự uy hiếp gì cả. Song, khi nghe chính miệng Tiểu Chu gọi tên của Giản Tùy Anh, trái tim cậu bị bóp nghẹt.
Giản Tùy Anh sống ở nhà cậu ta, sớm chiều ngày nào hai người đó cũng ở bên nhau, chẳng lẽ vào lúc cậu không hề hay biết, giữa họ đã không còn là mối quan hệ giao dịch mà cậu khinh thường nữa, mà là...
Cậu đã chẳng dám nghĩ tiếp nữa, cái khả năng Giản Tùy Anh thay lòng đổi dạ tuyệt đối sẽ làm cậu mất kiềm chế ngay tại chỗ.
Sắc mặt Tiểu Chu tái mét, dường như cảm thấy xấu hổ khôn cùng.
Giản Tùy Anh nhíu mày nói: "Lý Ngọc, tao lặp lại lần nữa, cút."
Gân xanh trên trán Lý Ngọc nổi đôm đốp, kiểu thái độ này của Giản Tùy Anh lại khiến nỗi bất an của cậu sinh trưởng tốt như cỏ dại vậy. Cậu chầm chậm siết chặt tay, các đốt ngón tay siết lại kêu răng rắc.
Tiểu Chu không phải người gan dạ, vừa thấy dáng vẻ hung thần ác sát này của Lý Ngọc thì đã sợ chết khiếp.
Lý Ngọc rít mấy chữ qua kẽ răng, "Giản Tùy Anh, anh để nó gọi anh như vậy."
Thật ra trong lòng Giản Tùy Anh cũng chẳng thấy đó là một chuyện lớn gì cả.
Sở dĩ hắn không bảo Lý Ngọc gọi tên hắn, hoặc ít hoặc nhiều là bởi chuyện trên giường, hắn không đòi được vốn liếng từ chỗ Lý Ngọc nên lòng hơi bực bội, Lý Ngọc gọi hắn là anh thì hắn còn tìm được chút thể diện về.
Hắn khá là khó chịu với việc Lý Ngọc trưng vẻ mặt sát khí chất vấn Tiểu Chu.
Giản Tùy Anh nói: "Lý Ngọc, mày không hiểu tiếng người à, tao bảo mày cút, ngay, lập, tức."
Lý Ngọc hùng hổ trừng Giản Tùy Anh, nhấc chân đá phăng bàn trà, "Em cút để anh sống ngọt ngào với nó đúng không. Em đếch đi đấy! Giản Tùy Anh, em kém hơn cậu ta ở đâu? Hôm nay anh theo nó, ngày mai lại đổi sang kẻ khác, anh thật sự không ngại mệt con mẹ gì nhỉ!" Lúc cậu thốt ra lời này, cơ thể cứ run bần bật, cơn rung từ giọng nói tấn công vào lồng ngực, cậu cảm nhận từng cơn đau đớn kịch liệt.
Đúng là đáng buồn thay, rốt cuộc Lý Ngọc cậu đã làm gì mà ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Giản Tùy Anh trợn mắt nhìn Lý Ngọc, hắn thấy Lý Ngọc đã không còn bình thường nữa, hắn tức đến nỗi không thốt nổi thành lời.
Tiểu Chu cắn môi, đấu tranh trong lòng mãi lâu, cuối cùng mới lấy dũng khí để nói, "Mời anh... hãy đi đi, đây là nhà tôi."
Cậu ta càng nói, giọng càng nhỏ. Nhưng vào tai Lý Ngọc vẫn như tiếng sấm.
Vốn cậu đã như một thùng thuốc nổ, tắc đầy, nên không thể nghi ngờ rằng câu này đã châm lửa cho cậu.
Cậu đẩy Giản Tùy Anh ra rồi xông đến, xách cổ áo của Tiểu Chu lên, "Mày nói gì?"
Tiểu Chu sợ đến nỗi cổ rụt hẳn xuống.
Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn cả hai.
Có một khoảnh khắc nọ, hắn bi ai nhận ra, người hắn thích, mãi sẽ là người đàn ông gặp đối thủ vẫn dám giang tay ra bảo vệ thứ thuộc về mình, mà không phải như Tiểu Chu – cậu bé nhu nhược gặp chuyện gì cũng chỉ biết rụt cổ. Hắn muốn một người bạn đời mình tán thưởng, dẫu hắn bằng lòng bảo vệ người đó như một người đàn ông, thì hắn cũng không bằng lòng việc người đó giống phái nữ, lúc nào cũng cần hắn bảo vệ.
Song, hắn vẫn phản ứng rất nhanh nhạy, xông đến kéo Lý Ngọc ra, sau đó cho Lý Ngọc một cái bạt tai thật kêu, "Mày lên cơn đấy à mà chạy đến quậy nhà người khác."
Lý Ngọc trừng hắn đầy tủi hờn.
Ngay khi ba người đang giằng co với nhau, chuông cửa vang lên.
Giản Tùy Anh trực giác nghĩ là Lý Huyền.
Hắn không ngờ Lý Huyền tới nhanh đến vậy, vừa mới cúp máy chưa đầy hai mươi phút thôi mà.
Giản Tùy Anh nói với Tiểu Chu: "Đi mở cửa."
Tiểu Chu chỉ ước gì thoát được nắm đấm của Lý Ngọc, bèn vội vã chạy ra mở cửa.
Trong khoảnh khắc tay cậu ta chạm đến nắm đấm cửa, Giản Tùy Anh lại bỏ thêm một câu, "Rồi em hãy vào phòng đi."
Tiểu Chu khựng người một lát, mũi hơi xon xót. Cậu ta "Ừm" một tiếng, mở cửa, sau đó xoay người về phòng ngủ.
Lý Huyền bước vào từ ngoài cửa, đầu tiên là liếc Giản Tùy Anh đầy lạnh lùng, sau đó mới thong long bước đến chỗ Lý Ngọc, cho cậu một cái bạt tai, rồi trầm giọng nói: "Lý Ngọc, em ngại mình chưa đủ bẽ mặt à!"
Lý Ngọc chầm chậm ngẩng đầu, đỏ mắt nói: "Anh à, anh đừng quản em, anh không quản nổi đâu. Em thích anh ấy, đến cả chính em, em cũng không quản được nữa là."
Giản Tùy Anh nhắm mắt, mỗi một chữ của Lý Ngọc đều đập vào trái tim hắn.