Yêu Nào Có Sai

Chương 10: Nguyên nhân vụ tai nạn




- Chú hai chắc cũng biết cháu từng lấy qua một đời chồng, người đàn ông đó tên là Từ Hải, người Quảng Đông, anh ta vốn không phải người tài giỏi, lại xuất thân từ đám côn đồ, vậy nên khi cháu được ba mẹ cứu và đưa về Đường thị đã khiến anh ta căm phẫn, nhiều lần anh ta tìm đến cháu để đòi tiền nhưng do có lão Toàn đi cùng hắn không thể làm gì được cho đến ngày hôm đó, sau khi gặp khách hàng xong cháu liền bị hắn chặn đường bắt trói lại. Sau đó liền liên lạc với ba mẹ cháu để yêu cầu tiền chuộc.
- Cô có chắc chắn là do hắn bắt cô chứ không phải cô cùng hắn hợp tác để lấy tiền từ anh trai tôi. - Đường Diệp nhẹ nhàng nói.
- Vậy là chú không cần nghe tiếp phần sau rồi, cháu nghĩ nếu đã không thể tin tưởng, vậy cũng không cần nhờ đến chú nữa.
Đường Tuệ không đạt được mục đích của mình, cũng không cần thiết phải ở lại nơi này thêm một chút, bởi nếu anh đã có tâm tư như vậy, chuyện giúp đỡ cô chắc chắn không thể thành công được rồi. Còn chuyện tìm người kia, đối với cô có lẽ lại là như mò kim đáy bể.
Đường Tuệ dời đi, Đường Diệp nhẹ nhàng nói với Huỳnh Lập dời khỏi, cô gái kia vậy mà chỉ một câu nói của anh liền không bèn cùng anh giải thích, cứ vậy mà quay lưng đi luôn sao, anh tưởng rằng phụ nữ rất nặng tình chứ, càng sau khi phát sinh chuyện quan hệ nam nữ càng quấn lấy đàn ông, nặng tình không thôi chứ, không lẽ anh đã tính sai rồi sao.
Tròng lòng bực bội lại càng khó chịu, cuối cùng vẫn là đi tìm cô buộc cô phải nói hết mới chịu thôi.
Đường Tuệ sau khi đánh răng xong quay ra liền nhìn thấy Đường Diệp đang ung dung ngồi trên giường mình, cô không biết nên nói sao, bởi cô chắc chắn đang ở trong chính căn phòng của mình, không hề đi nhầm. Huống hồ không phải anh còn đang nghi ngờ với cô sao, còn đến đây là loại nguyên do gì nữa chứ.
- Lại đây.
- Không muốn, chú đến đây có chuyện gì sao?
- Nói nốt chuyện khi nãy.
- Chú đã không tin thì không cần nghe tiếp.
- Tôi tin em.
- Ban nãy chú đã không tin rồi.
- Không phải em không nên giải thích một chút sao?
- Không.
- Được rồi, rốt cuộc em muốn nhờ tôi chuyện gì, nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em.
- Chắc chắn.
- Đúng vậy.
Cuối cùng vẫn là phải thỏa hiệp mà kể lại toàn bộ những suy nghĩ trong lòng của mình cho anh biết, bởi có lẽ lúc này bản thân cô không còn có sự lựa chọn nào khác, nếu như không tìm dược Từ Hải cùng với những người đã bắt cô lại thì sự thật phía sau càng rất khó để giải quyết. Huống hồ điều này nói sao đi chăng nữa nguyên nhân chính vẫn là do cô.
Nhưng người đàn ông kia khi nghe cô nói ra những suy tính của mình liền trầm mặc không hề lên tiếng khiến cho Đường Tuệ vốn không thể hiểu nổi rằng rốt cuộc là anh không tin tưởng cô hay còn liên quan gì đến những chuyện khác nữa. Người đàn ông qua thâm trầm lại càng khiến tâm tư Đường Tuệ trùng xuống. Khuôn mặt càng trở lên cau có nhìn anh, sau đó liền lười nhác bước đến phía bên kia chiếc giường, nằm xuống rồi kêu anh dời đi nhớ đóng cửa lại trả cô.
Cuối cùng người bất ngờ lại cũng vẫn là cô khi Đường Diệp nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy cô rồi nói:
- A Tuệ, em không muốn nói với tôi một câu rằng em với tên Từ Hải đó không còn quan hệ gì nữa sao.
Nhưng lời được anh thốt ra khỏi miệng cũng là những lời khiến chính bản thân anh không thể nghĩ được nữa.
- Anh không lo chuyện vụ tai nạn lại chỉ để tâm đến chuyện đó sao, sao anh không nghĩ thêm một chút rằng tôi bị hắn bắt cóc, đến vết thương ở chân tay còn thật lâu mới khỏi, tôi còn có thể cùng hắn có chút quan hệ gì sao?
- Thật ra anh đã để cho Huỳnh Lập điều tra chuyện nguyên nhân của vụ tai nạn đó. Phanh xe chỉ là một phần nhỏ, chủ yếu là do người lái xe khi đó, nhưng người đó lại không thể xác định được thân phận khiến những thứ tôi điều tra được đều trở lên bế tắc.
- Vậy anh giúp tôi tìm được Từ Hải đi, à khoan đã, còn một chuyện này bây giờ tôi mới chợt nhớ ra. Khi đó sau khi lấy được tiền ở địa điểm thứ hai liền nhận được thông tin ba mẹ tôi sảy ra tai nạn, khi đó Từ Hải đã nói với những người cùng hắn hôm đó là mau chóng dời đi, nhưng trước khi đó hắn lại có một cuộc điện thoại, không biết đã nói gì nhưng tôi nghe rất rõ rằng hắn nói hắn sẽ trốn đi không để người kia gặp liên lụy. Nhưng sau đó khi tất cả mọi người dời đi, tay trói của tôi lại nhanh chóng được một người nào đó tháo ra giúp, rất rõ ràng có một càng tay chạm vào tay tôi lúc đó, nhưng khi tôi mở được tay trói và mở được mắt ra thì cả nơi hoang vu đó lại chỉ còn một mình tôi, nhưng khi tôi chạy được một đoạn trên đương cao tốc đó lại gặp một người, tôi không tin điều đó là trùng hợp.
- Người đó là ai?
- Diệp Sinh.
- Là con trai của cậu họ sao?
- Phải, tôi nhớ đầu năm cậu họ có đến nói với ba mẹ rằng, Diệp Sinh mới nghỉ ở công ty cũ do công ty đó không muốn trọng dụng người tài, liền không nghe lời của hắn khiến công ty đó liền phá sản và bị một công ty khác thu mua, điều đó khiến hắn vui vẻ lấy lại tinh thần quyết tâm tìm việc trở lại. Vậy lên liền được cậu họ mang đến để nhờ vả và đưa vào công ty làm ở bên bộ phận kế hoạch.
- Hắn ta thân thiết với em.
- Không có, chỉ là vài lần gặp qua rồi chào hỏi, không tiếp xúc nhiều.
- Vậy em có nghi ngờ hắn.
- Nếu là hắn vậy mục đích của hắn quá nguy hiểm.
- Đúng vậy, quá nguy hiểm, vậy không thể nguy hiểm bằng người đang nằm cạnh em sao?
Câu nói cuối cùng càng khiến cho Đường Tuệ sững sờ, ngày hôm qua vốn tưởng rằng hắn vị ngại ngùng không muốn cả hai khó xử mà dời đi, thậm chí còn đến công ty sớm hơn thường lệ, vậy mà không ngờ đến được rằng đến hiện tại hắn lại sẵn sàng mặt đối mặt nói ra những lời đó trước khi động chạm đến cô.
Nhưng đều nói cô là người trải qua một lần đau khổ, làm sao lại không chấp nhận sự tham luyến của mặt xấu trong thâm tâm mình chứ. Cứ cho sau này cả đời cô bị sỉ vả cô cũng không ngần ngại thâm luyến vài phút ở bên cạnh anh.
Thường nói một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Nhưng khi Đường Diệp lặng lẽ đứng hút thuốc lá bên ban công cửa sổ liền chất vấn chính bản thân mình không hề có chính kiến. Rõ ràng bản thân anh là mâu thuẫn, một mặt anh nghi ngờ cô liên quan đến cái chết của anh trai mình, nhưng một mặt khác anh lại ghen tỵ mỗi khi cô nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh. Sao anh không biết chuyện buổi trưa cô cùng dùng bữa với một người đàn ông chứ. Nhưng đứng ở địa vị của anh chẳng thể chất vấn được mối quan hệ của cô với người đàn ông kia được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.