Yêu Nào Có Sai

Chương 15: Anh có còn nhớ đến cô không?




Dời khỏi nhà họ Đường rồi cô có thể vui vẻ hạnh phúc không, đó là câu hỏi mà bản thân Đường Diệp muốn hỏi cô không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả những gì sau khi cô dời đi anh mới nhận ra là hóa ra bản thân anh lại vô tâm đến vậy.
Anh ngay cả đến số điện thoại của cô cũng chưa từng lưu lại trong máy.
Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn nữa, đó chính là khi Tiểu Manh dọn dẹp phòng làm việc cho cô bèn nhận thấy cô ấy không hề mang bất kì một thứ gì đi, ngày hôm đó đến cả biệt thự nhà họ Đường cô cũng không hề quay lại.
Đường Diệp vẫn có thói quen mỗi khi trở về liền nhẹ nhàng bước vào căn phòng ấy, mùi hương hoa ngọc lan nhẹ nhàng quyến luyến như muốn hòa quyện vào theo từng một khắc của hơi thở. Nhưng nơi này thiếu đi bóng dáng của cô, những nụ cười giòn dã hay những câu nói vừa sắc bén vừa lém lỉnh của một cô gái. Anh không thể thừa nhận bản thân anh đã là rung động, nhưng khi cô dời đi rồi, hôn lễ của anh vẫn chưa được hoàn thành. Đơn giản vì giữa hai người chỉ là giao dịch, có kết hôn hay không đi chăng nữa, hai nhà vẫn chẳng thể hòa vào làm một với nhau.
Lặng nhìn cả căn phòng càng khiến anh trở lên trầm lặng, tủ quần áo của cô đa phần chưa được mặc đến, các loại đồ trang sức cũng vẫn mới nguyên dường như chưa một lần sử dụng, sau đó anh nhẹ nhàng kéo chiếc ngăn kéo tủ nhỏ đầu giường liền nhìn thấy chiếc thẻ đen anh đưa cho cô vẫn chưa một lần được sử dụng.
Cô ấy quả nhiên không cần những điều này.
Thời gian trôi qua, liệu cô có còn nhớ đến anh. Nhưng bản thân Đường Diệp chắc chắn có câu trả lời của riêng lòng mình. Anh nhớ cô rồi.
Mà lúc này đây Đường Tuệ ở một làng chài nhỏ nhẹ nhàng nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, hai người không cùng ở chung một thành phố, nhưng chắc chắn sẽ được ở chung một đất nước. Thím Vương từng nói để cô đi du học nhưng bản thân cô lại không cần những điều đó. Cô hiện tại không còn là người nhà họ Đường nữa rồi, nhưng đến bản thân cô lại cũng chẳng thể bước thêm một bước đến nói với anh.
Bầu trời đêm ở nơi này thật đẹp, luôn thật cao để hiện lên từng lớp lớp những vì sao thi nhau chen chúc chỗ đứng. Có lẽ những điều này làm cho tâm tình bất cứ ai cũng trở lên nhẹ nhàng và thanh thản hơn.
Một tháng vừa qua cô ở đây, không ngần ngại hòa nhập vào cuộc sống ở nơi này. Buổi sáng sớm sẽ đi đến những tàu cá cập bến mua những thực phẩm tất yếu, sau đó trở về liền dạy những đứa trẻ học chữ, buổi chiều cô liền vào làng cùng người dân làm chài lưới thủ công kiếm thêm thu nhập.
Một tháng trôi qua đối với một cô gái thì đó cũng là điều vất vả, ba mẹ những đứa trẻ thấy cô giúp đỡ bọn trẻ học chữ liền rất thân thiện và hay mang tặng cô thêm thực phẩm để cô có thể duy trì cuộc sống. Nhưng ban ngày tất bật là vậy, ban đêm lại là thời gian cô buồn bã nhỡ anh. Thậm chí đến trong giấc mơ của mình, quanh tai cô vẫn vang vọng lên câu hỏi "Anh có còn nhớ đến cô không?"
Ở một làng chài nhỏ như nơi này, xuất hiện một cô gái nhỏ, cô ấy là người từ thành phố đến, có học thức, có nhiệt tình, thậm chí còn có cả những kiến thức mà người dân nơi này chưa được mở mang hết. Cô như một bông hoa làm rực rỡ lên cuộc sống của nơi này.
Đường Tuệ phát hiện ra nơi này có rất nhiều địa điểm tham quan rất đẹp còn nguyên nét hoang sơ của thiên nhiên. Nước biển nơi này rất trong xanh và đầy dãy những hòn đá tạo nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ mà hoàn hảo. Cô cũng không ngần ngại bàn bạc với trưởng thôn về việc phát triển nơi này thành một địa điểm du lịch nhỏ, kiếm thêm thu nhập cho người dân địa phương. Phía Tây làng chài có rất nhiều bãi đất trống, nơi đó thường là nơi vui chơi của những đứa trẻ. Nhưng nếu phát triển hơn nữa, có thể làm nơi vui chơi của cả người lớn nữa. Các môn thể thao ở bãi biển hiện tại cũng được rất nhiều người du lịch muốn đến thăm quan. Đó cũng là một hoạt động có thể mang lại kinh tế cho nơi này.
Sau khi được sự nhất trí của người dân, cô bắt đầu hướng dẫn mọi người chia vùng ra để khai phá. Cô dùng tiền của mình để xây những căn nhà nhỏ, đầy đủ tiện nghi nhất ở phía Nam làng chài, Khoanh vùng những di tích thiên nhiên nhỏ để làm nơi tham quan cho khách du lịch. Cô còn phác họa lại những chiếc tàu có thể đưa người dân tham quan du lịch trên biển theo lịch trình một ngày. Thậm chí còn làm những bài quảng cáo để có thể tìm được nguồn khách du lịch đến nơi này thăm thú.
Đường Tuệ là một cô gái nhỏ, nhưng cũng là người có thể khiến càng làng chài nghèo trở thành một nơi có thể sinh động hơn trước. Những chiếc chong chóng đầy màu sắc được cô cùng người dân chăng kéo từ đầu làng. Những bông hoa nhỏ được chính tay cô làm được sắp xếp khéo léo để mỗi một người khách du lịch khi bước chân đến đây đều có thể chụp được những bức ảnh thật đẹp để mỗi khi quay về đều có kỉ niệm. Thậm chí cô còn có thể hướng dẫn những em nhỏ làm những chiếc chuông gió từ vỏ sò vỏ ốc để bán làm những món đồ lưu niệm. Càng khiến nơi này yêu thương cô nhiều hơn.
Nhưng có lẽ nơi này càng phát triển lại càng là trở ngại đối với mọi người.
Một buổi sáng trong lành của tháng ba đang chuẩn bị vào mùa du lịch. Trọng Nam hớt hải chạy đến khu chợ biển tìm Đường Tuệ nói với cô có người đến nơi này muốn thu mua lại toàn bộ làng chai. Người dân nơi này cả đời sống cùng với biển, làm sao có thể có được chút ý thức để nhận số tiền kia để có thể dời di chứ.
Huống hồ trên dưới nơi này già trẻ lớn bé cũng đến hơn hai trăm người, làm sao có thể nói cùng lúc để họ mất đi chốn về cả đời của mình được.
Đường Tuệ không mất thời gian suy nghĩ nhiều liền cùng Trọng Nam trở về nhà trưởng thôn. Nhưng lúc này đây, cả căn nhà dường như chật kín, người lạ mặt còn nhiều hơn cả dân làng. Cho đến khi chiếc chén trà được ném từ trong nhà ném ra khiến những người kia cùng bị dân làng đuổi ra khỏi cửa.
Hai người đàn ông nổi bật giữa đám người thôn quê dân dã, huống hồ anh lại mặc một thân tây trang xám bạc lại càng thấy lên được vẻ lạnh lùng mà thu hút của anh. Bất giác cả kinh không thể bình tâm lại, người đó bước ra không biết đã nhìn thấy cô chưa, nhưng bên cạnh cô Trọng Nam lại không ngừng lên tiếng.
- A Tuệ, anh ấy đẹp trai lắm, cậu cũng nên quay lại nhìn anh ấy một chút đi.
Nhìn thấy bóng dáng của cô, người đàn ông khẽ nheo mắt lại nhưng cũng không mất khống chế đến việc sẽ lập tức bước đến bên cạnh cô. Cô gái nhỏ này mất tích gần một năm đến nay lại xuất hiện, nơi này từ một nơi hoang sơ lại khiến anh chú tâm đến để thu mua đương nhiên người nơi này chắc chắc phải tài giỏi đến mức khiến anh chú ý đến.
Nhưng anh không ngờ người tài giỏi đấy lại là cô.
Cũng phải, nhà họ Đường đã đào tạo được một nhân tài không hề nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.