Yêu Nào Có Sai

Chương 23: Từ Hải cung cấp manh mối




Rồi chợt nhớ ra điều gì đó Thẩm Tuệ thật nhanh cướp lời của Đường Diệp.
- A Diệp em nhớ ra rồi, ngày đó ở đồn cảnh sát, người đưa di vật của ba mẹ Đường cho em cũng là mùi hương nước hoa đó, em tuyệt đối không thể quên được mùi hương hôm đó. Khi em nhận di vật từ tay người cảnh sát kia, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn phải hắt xì đến vài lần vì mùi nước hoa đó.
- Vậy anh qua đón em, chúng ta bắt đầu từ người cảnh sát đó.
Đường Diệp nhanh chóng cúp máy thật nhanh kêu Huỳnh Lập lái xe đến biệt thự nhà họ Thẩm. Chiếc xe thể thao màu đen vừa được lái vào sau đó lại nhanh chóng dời đi khiến đám phóng viên bên cạnh ngồi chờ chực cũng chỉ có thể đăng tin Đường tổng đến đón người thừa kế hàng thứ hai của nhà họ Thẩm dời đi.
Trên đường đến đồn cảnh sát đó Đường Tuệ cố gắng nhớ lại tất cả những đặc điểm của người cảnh sát kia. Nhưng dường như với cô khi đó, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, không nhớ rõ người đàn ông đó nữa. Nhưng trong mơ hồ cô nhớ ra được người đó họ Tần, phía dưới cằm phải hình như có một nốt ruồi khá lớn.
Nhưng cuối cùng cả bà người lại thất thần khi bước chân ra khỏi đồn cảnh sát. Người đó vì bị kỷ luật mà bị sa thải. Huống hồ lại không thể tin thông tin liên lạc được của anh ta, điều này càng khiến Thẩm Tuệ suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Chuyện mới sảy ra hơn một năm, nhưng tất cả những thông tin mà họ thu thập được lại đều là những thông tin gẫy gập.
Cứ mỗi lần tưởng chừng như gần đến được đích thì lại đứt đoạn manh mối.
Đường Diệp nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Thẩm Tuệ không nói thêm lời nào, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, động viên cô không cần suy nghĩ. Bỗng nhiên Thẩm Tuệ là cất lên tiếng nói:
- Em muốn đi gặp Từ Hải.
Đương nhiên đối với chuyện này Đường Diệp có đôi chút bất ngờ. Bởi vì anh chưa từng nghĩ cô sẽ có một ngày muốn gặp người đàn ông kia. Đối với cô những ngày tháng sống chung cùng với gia đình nhà anh ta đủ cho cô có cái nhìn tiêu cực về cuộc sống. Nhưng lại không thể từ chối bởi có lẽ trong lòng anh cũng từng nghĩ có thể hiện tại chỉ còn Từ Hải có thể cũng cấp manmh mối thêm.
Đứng trước tấm kính nhà lao, Đường Diệp cũng chỉ lạnh lùng nhìn vào người đàn ông trước mặt. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh ta có người đến thăm. Hiện tại anh ta không còn hống hách như những lần trước nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Tuệ, cô cũng không có nhiều thời gian ôn lại thói quen cũ cùng hắn ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Từ Hải, nói cho tôi biết người kêu anh dời đi ngày hôm đó là ai. Người cởi trói cho tôi là ai.
- Chẳng phải cô thần thông quảng đại sao? Không tìm được ra sao?
- Tôi đã từng nói với anh rồi, nếu anh không tu chí làm việc, thì sẽ không có tiền, nếu như anh không có tu chí làm ăn thì cuộc sống của anh sẽ mãi nghèo khổ, đương nhiên không thể có một người nào đó tự nhiên mang tiền đến bố thí cho anh, anh nhận được tiền mà không mất sức lao động chính đáng của mình, thì những người đó chắc chắn để anh đi làm việc xấu, kết quả chính là anh đang chịu thay tội cho một người chủ mưu đằng sau.
- Tô Hạ Linh, tôi đã nói rồi, cô bỗng dưng được thành người giàu có làm sao cô hiểu được nỗi khổ của người nghèo chúng tôi.
- Vậy anh có từng nghĩ xem, tại sao anh lại vào đây ngồi trong khi người khác đang nhởn nhơ tiêu tiền chưa. Anh nhận được bao nhiêu tiền, đã được tiêu đồng nào chưa. Ba mẹ anh đã được ăn bữa cơm ngon nào khi anh nhận được những đồng tiền đó chưa.
- ..
- Tôi nói anh nghe này Từ Hải, bản chất anh không xấu, chỉ là anh chưa tu chí, chưa tìm được cách kiếm tiền đúng nghĩa, anh chèo lái theo những người đàn ông kia đánh đánh đấm đấm, không những không được mấy đồng tiền, mà ngày nào cũng khiến ba mẹ anh lo lăng cho anh.
- Cô không hận bọn họ sao, dù sao đi chăng nữa thì họ cũng từng đối xử với cô không hề tốt.
- Anh biết không, họ đối xử không tốt với tôi bởi vì gia đình đó có sáu người, chen chúc nhau, thậm chí giành giật miếng ăn với nhau để tìm kiếm sự sống. Đương nhiên ba mẹ anh sẽ ưu tiên cho những người có chung dòng máu với mình.
- Tiểu Linh, em thực sự không ghét họ.
- Không ghét.
- Vậy nếu tôi nói cho em nghe, em có thể giúp họ sống tốt hơn được không?
- Được.
Cuối cùng theo lời kể của Từ Hải, hai người cũng chỉ có thể tìm được chiếc điện thoại đã từng liên lạc với người đứng đằng sau kia, hai người chưa từng được gặp mặt.
Đối với những chuyện này có lẽ người đứng sau cũng đã tính toán kỹ lưỡng. Bởi hiện tại cho dù khôi phục lại được cuộc gọi từ chiếc điện thoại này đi chăng nữa, cũng khó có thể coi là chứng cứ. Vì những lời nói của họ giống với những gì Từ Hải kể, chỉ đơn giản mỗi lần nói đến một địa điểm. Không hơn không kém.
Thẩm Tuệ càng rơi vào tĩnh lặng, bởi vốn dĩ tất cả những manh mối cần thiết nhất đáng lẽ đều phải thể hiện lên trong chiếc điện thoại của ba Đường kia, nhưng lại bị xóa sạch không có lại một chút nào.
- Đừng lo lắng, có được thông tin của người cảnh sát đó rồi, buổi tối sẽ để người của Huỳnh Lập điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra thông tin. Yên tâm đi.
Nhưng nào có thể chắc chắn rằng người kia có thể yên phận ngồi yên một chỗ cơ chứ.
Cả một ngày dài bận rộn, cuối cùng Đường Diệp vẫn không tình nguyện mà đứa Thẩm Tuệ trở về Thẩm gia, hơn nữa khi đưa cô về đến nhà liền bị Thẩm Dương đuổi về không thương tiếc. Miệng thì nói cái gì mà bảo vệ cô cháu gái nhỏ khỏi sắc lang, rồi là bảo vệ gia sản nhà ho Thẩm không bị nhà họ Đường cướp mất khiến Đường Diệp không thể cãi lại được cuối cùng vẫn là không nhịn được nhìn cô gái nhỏ sau đó trở về nhà.
Thẩm Tuệ ngồi tắm xong liền ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng nghĩ, mùi hương nước hoa còn vương trong không khí lúc đó rốt cuộc là trong cả bầu không khí hay chỉ là quanh người của người cảnh sát đó sao.
Mở chiếc laptop lên mặc kệ mớ tóc vẫn còn ướt, cô vào trang mạng tra cứu tên Tần Dĩ Dương, liền hiện ra một số thông tin vụn vặt. Người Thanh Hà, từng đưa vợ con lên thành phố sống ở cuối con hẻm nhỏ phía Tây, vợ anh ta mở một quán bán mì nhỏ, kinh tế gia đình cũng không được tốt cho lắm, đứa con nhỏ lại thường xuyên đau ốm khiến tiền viện phí mất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.