Yêu Nào Có Sai

Chương 8: Từ bỏ si tâm vọng tưởng




Lần đầu tiên gặp nhau sau khi ba mẹ cô mất, cô liền nói với anh rằng cô có thể từ bỏ quyền thừa kế, anh có thể gạch tên cô ra khỏi gia phả nhà họ Đường không, để cô có thể đường đường chính chính theo đuổi anh mà không vượt khỏi ngưỡng cửa của đạo đức.
Nhưng anh làm sao có thể, cô đã vượt qua tuổi cần người giám hộ, hơn nữa, bản thân cô còn mang trọng trách thừa nhận toàn bộ gia sản do ba mẹ mình để lại. Như vậy cũng có nghĩa là cô không thể đường hoàng đứng cạnh bên anh được.
Buổi tối, Đường Tuệ nhẹ nhàng ngồi trầm tư dưới gốc cây ngọc lan nhẹ nhàng nhấp từng ly rượu. Vị rượu cay chát quyện vào nhau nhanh chóng xuống tận đáy ruột. Huống hồ đêm nay mặt trăng thật thanh cao vời vợi khiến cho tâm trạng cô càng u sầu giày xé lẫn nhau. Mà hình anh mượn rượu giải sầu này của cô đang được hai người đàn ông thu hết vào trong mắt. Huỳnh Lập đến đưa văn kiện cho Đường Diệp, lại nhìn thấy cô đang ngồi dưới gốc cây ngọc lan, nhưng cho đến khi anh nhận ra cô đang uống rượu cũng là thời gian trôi qua quá nhanh rồi. Mà chính bản thân anh lại mải mê nhìn cô đến mức độ không thể nhận ra được rằng Đường Diệp đã đứng bên cạnh anh từ rất lâu rồi.
- Huỳnh Lập, cô ấy là cháu gái của tôi, cũng là chủ nhân của cậu, đừng mang vọng tưởng trong lòng.
- Cậu chủ, tôi sai rồi, tôi sẽ tự về chịu phạt.
- Không cần nhận phạt, chỉ cần cậu chuyên chú làm việc của mình, đừng si tâm vọng tưởng là được.
- Vâng.
- Về đi.
Sau khi tiếng động cơ xe dời khỏi dinh thự, Đường Diệp mới bước chân ra khỏi thư phòng, đến bên cạnh gốc cây ngọc lan nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đường Tuệ. Thấy người con gái bên cạnh không hề lên tiếng nói gì anh chỉ nhẹ nhàng cầm ly rượu lên uống. Cứ như vậy cho đến khi bản thân anh rốc ra hết những giọt rượu cuối cùng. Hóa ra hai người đã cùng nhau uống hết một chai rượu.
Đưa tay lên trán xoa xoa mi tâm, cuối cùng vẫn là khom người lại ôm cô gái nhỏ vào trong lòng nhẹ nhàng cùng nhau trở về phòng ngủ.
Nhưng trong lòng Đường Diệp lại giao động chẳng thể dời đi khi nghe cô cháu gái ỉ oi gọi tên mình. Men rượu là anh say, tiếng gọi của cô lại làm anh rung động. Bản thân anh không ngần ngại cúi xuống, cùng hòa quyện với cô trong màn đêm này.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đường Diệp tỉnh dậy liền nhận ra đây vốn dĩ không phải căn phòng của mình, lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh cũng đủ khiến anh mất đi một chút khống chế, cả căn phòng lộn xộn, lại thêm vào đó hương rượu nhàn nhạt đủ khiến anh hiểu ra đêm qua giữa hai người là sảy ra chuyện gì.
Cô ấy vẫn đang nằm yên lặng. Nhưng hơi thở của cô đủ cho anh biết được rằng cô đã tỉnh.
Chỉ là nếu như cô đã chọn cách yên lặng, vậy anh nên dời đi để không khiến cả hai khó sử nhiều hơn.
Đường Diệp nhẹ nhàng bước chân xuống giường, nhặt tạm một chiếc khăn tắm quấn quanh hông sau đó dời khỏi căn phòng nhỏ.
Lúc này Đường Tuệ mới bình tĩnh mở mắt ra. Cô lựa chọn lảng tránh để cả hai đều không lúng túng đối mặt với nhau. Cô thừa nhận đêm ra bản thân cô thực sự say rượu không hề tỉnh táo, cũng thừa nhận bản thân cô là cố ý. Muốn lợi dụng sự không hề tỉnh táo của mình có thể tham lam lấy từ anh một chút lợi lộc. Nhưng đến chính bản thân cô không ngờ lại là loại lợi lộc từ trên xuống dưới. Mà càng nghĩ bản thân Đường Tuệ càng thấy không đúng, rõ ràng là bản thân cô muốn tham lam một chút, ai ngờ suy đi tính lại thì loại lợi lộc này đáng lẽ anh mới là người nhận được hơn cả. Bởi bản thân cô hiện tại muốn xuống giường còn lười nhác, mệt mỏi không thôi.
Mãi cho đến khi thím Vương lên gọi cửa cô mới giật mình không thể không tỉnh dậy.
- Thím Vương, thím xuống dưới làm thêm cho cháu vài quả trứng luộc nhé, hôm nay cháu đột nhiên muốn ăn trứng luộc, mười phút nữa cháu sẽ xuống dùng bữa sáng ngay ạ.
Miệng thì nhanh chóng nói thêm để thím Vương không bước vào phòng, còn bản thân mình thì cô phải nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến trường này không thể để thím ấy biết được chuyện đã sảy ra vào ngày hôm qua, đặc biệt là khi quần áo của người đàn ông kia vẫn còn đang ngổn ngang dưới sàn nhà.
Anh ta cũng thật là, đã muốn dời đi vì sao còn không chịu mang đồ của mình đi chứ, còn muốn nhắc nhở cô có muốn coi là giấc mơ cũng không thể được hay sao.
Đến khi Đường Tuệ xuống dùng cơm đã thấy thím Vương nói Đường Diệp đã đi làm trước, vậy là cả bàn ăn chỉ còn lại mình cô, cũng tốt, có thể che giấu được sự xấu hổ của cả hai người.
Cũng vì chuyện này mà hôm nay Đường Tuệ đi làm muộn.
Khi cô đến phòng làm việc của mình nữ trợ lý A Manh đến nhẹ nhàng nói với cô chuyện cô đến muộn đã đến tai Đường tổng rồi, anh ấy chỉ nhẹ nhàng nói văn kiện nào cần gấp thì đưa lên phòng anh ấy sẽ trực tiếp kiểm tra, chỉ còn lại những công việc khác tương đối nhẹ nhàng để lại.
Cô cũng không lấy làm lạ, lần trước đỡ giúp anh hai viên đạn được anh đền bù bằng hẳn chiếc thẻ đen, lần này lại giúp cô giảm bớt công việc, không biết là có ý gì nhưng bản thân cô cũng chẳng buồn bận tâm nữa rồi.
Đến gần trưa chuông điện thoại của cô lại vang lên tiếng chuông quen thuộc, nhìn vào tên người gọi đang hiển thị trên màn hình, đăm chiêu không đến vài giây liền nhẹ nhàng bắt máy.
- Tiểu Tuệ, nghe nói mấy hôm trước em bị bệnh không đi làm, anh đến công ty tìm em thì mới biết, em đã khỏe hơn chưa.
- Em khỏe rồi, cũng đã đi làm trở lại, cảm ơn anh đã quan tâm.
- Nếu đã vậy anh mời em ăn cơm trưa được không, tiện thể cũng có một vài thông tin về chuyện trước kia mới tìm hiểu được muốn gặp em để trao đổi.
- Vâng, nhưng buổi chiều em có cuộc họp sớm, chúng ta hẹn nhau ở quán cơm đối diện công ty em được không?
- Được, vậy mười một giờ anh đợi em ở đó.
Dứt máy Lâm Kiều liền nhẹ nhàng nở nụ cười, kể từ ngày ba mẹ Đường mất, đến hiện tại cô mới chịu gặp anh, hơn nữa lại về thông tin kia mà cô mới chịu gặp anh, quả nhiên lần xem mắt với anh cô đã không hài lòng về anh rồi, giờ đây muốn cùng cô nên duyên quả nhiên lại là chuyện càng khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.