Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 35:




Trong bóng đêm dường như có vật gì đó không ngừng đập vào đầu mình, từng đập từng đập đau đớn. Thần trí rõ ràng đã muốn thanh tỉnh, lại không mở mắt ra được — không, chuẩn xác mà nói, là đã mở mắt ra rồi, nhưng vẫn bị hãm ở trong bóng tối không giới hạn.
Cảm giác được mí mắt muốn kéo căng ra lại bị cái gì đó bao lấy, phải cố gắng hết sức mới mở được một chút.
Đầu vẫn còn đau, ngực cũng rất đau. Nhiều năm trước khi bị đá gãy xương sườn cũng là loại cảm giác này. Tay và chân không động đậy được, cái gì cũng nhìn không thấy, một mảnh tối đen tĩnh lặng.
Ngón tay nhẹ nhàng giật giật, sau đó nhanh chóng bị một bàn tay ấm áp cầm lấy.
“Đinh Nghi, đừng sợ.”
Vành tai mẫn cảm nghe rõ là giọng nói của Đinh Hoằng, lập tức trầm tĩnh lại. Từ ngày đó sau khi thay Lăng Tiếu nói dối, sau khi thừa nhận bản thân và Nhan Mộ Thương ở bên nhau, số lần y cùng Đinh Hoằng gặp mặt cũng ít đi. Y biết cô vẫn chờ y cho cô một lời giải thích, nhưng y thật sự không biết phải giải thích cái gì. Hai người qua điện thoại nói chuyện luôn tẻ ngắt, Đinh Hoằng sẽ không ép buộc y, từ nhỏ đến lớn, Đinh Hoằng luôn tin tưởng y có thể xử lý tốt chuyện của chính mình.
Cho dù năm đó ầm ĩ đến không chịu nổi như vậy.
“Em…… ở bệnh viện?” Y gian nan mở miệng, yết hầu vô cùng đau đớn.
Bàn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tay y: “Em phải nghỉ ngơi thật tốt, em bị thương.”
Đó là giọng điệu vô cùng ôn nhu, tay Đinh Nghi lại run rẩy một chút. Đinh Hoằng ôn nhu làm cho y có chút sợ hãi, mỗi lần chỉ có ở trong tình huống tình trạng của y cực kỳ gay go, Đinh Hoằng mới có thể cẩn thận như vậy với y.
Tựa hồ như…… cẩn thận rất sợ tổn thương tới y.
“Xương sườn của em lại bị gãy?”
“Ân, bất quá không sao, nằm vài ngày sẽ tốt lên.”
“Tay và chân cũng không cử động được…… không bị gãy chứ?”
“Không có, đều không sao, chỉ là rạn xương, bác sĩ bó bột cho em mà thôi.”
“Mắt cũng bị thương sao?”
“Ân, là bị mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào bị thương. Nhưng mà đừng lo, em an tâm dưỡng thương, công ty bên kia, có anh rể em lo rồi.”
Đinh Nghi còn muốn hỏi cái gì, nhất thời lại cảm thấy nói không nên lời, cuối cùng sau khi do dự một lúc lâu, vẫn là mở miệng: “Nhan Mộ Thương……cậu ta không sao chứ?”
Bàn tay nắm chặt tay mình hơi run lên một chút, y nghe thấy Đinh Hoằng hít sâu một hơi, sau đó trả lời: “Cậu ta không sao, cậu ta có mang dây an toàn, chỉ bị đập vào vô lăng, ngất đi mà thôi. Hiện tại đã tỉnh, cũng giống em nằm ở phòng bệnh.”
Đinh Nghi trầm mặc, chỉ là ngón tay run nhè nhẹ tiết lộ ra nội tâm sợ hãi của y.
Chuyện Đinh Nghi sợ nhất trên đời chính là hai từ tai nạn giao thông. Khi còn nhỏ chuyện cha mẹ y qua đời trong vụ tai nạn giao thông đã gây ra đả kích quá lớn, y đối loại phương tiện giao thông bốn bánh này từ đáy lòng thấy sợ hãi. Nhưng là xã hội hiện đại, không có khả năng làm sao đều dựa vào đôi chân mà đi. Có chọn y nhất định sẽ ngồi xe buýt, thật sự bất đắc dĩ mới ngồi xe khác, lên xe đầu tiên y nhất định phải cẩn thận cài dây an toàn.
Chỉ có lần này đây, y đã quên.
Sau khi Đinh Hoằng không đáp lại nữa, bốn phía liền có vẻ đặc biệt im lặng. Lại một lát sau, bên tai vang lên một tiếng rất nhỏ tựa như có người cố ý đè thấp tiếng khóc. Đinh Nghi bất an hơi động, bàn tay nắm tay y càng thêm dùng thêm sức một chút.
“Ai…… đang khóc?”
“…… Không có ai khóc cả, nghỉ ngơi một chút đi.”
Một lần nữa cẩn thận lắng tai nghe, thật sự không có một chút thanh âm nào nữa. Đinh Nghi nghĩ có lẽ khi con người không nhìn thấy sẽ trở nên mẫn cảm khác thường.
Cửa phòng bệnh bị lặng lẽ đẩy ra, có người nhón mũi chân nhẹ nhàng rời đi. Đinh Hoằng buông tay nắm Đinh Nghi ra, đứng lên, đi theo ra ngoài phòng bệnh.
Thân mình Lăng Tiếu tựa vào vách tường, hai mắt sưng đỏ, vẫn còn nức nở không ngừng.
“Khóc cái gì.” Đinh Hoằng thản nhiên nói, “Tính mạng bảo vệ được chính là may mắn.”
“Nhưng, nhưng Đinh Nghi anh ấy……”
“Em ấy chịu đựng được, mặc kệ sự tình gì rơi xuống trên đầu, em ấy đều chịu được.”
Lăng Tiếu rốt cục nhịn không được lớn tiếng khóc to ra, Đường Hoan ở bên cạnh cậu vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của cậu, sắc mặt nhìn cũng không thấy tốt hơn.
“Chúng ta trở về đi.” Đinh Hoằng cười cười, có chút suy yếu, ”Từ khi đi theo em ấy vào phòng phẫu thuật vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Hiện tại người cũng đã tỉnh, lại không có hậu quả gì đáng sợ. Con mắt…… thì có tính là cái gì đâu?”
So với khi bọn họ chịu tai họa bất ngờ, ngay cả mạng sống của cha mẹ cũng không còn, Đinh Nghi ít nhất vẫn còn may mắn hơn nhiều.
Chỉ là bị hủy đi một con mắt mà thôi…… mặt mày hốc hác cũng không tính cái gì, đàn ông cũng không để ý đến khuôn mặt như vậy đi.
Đi qua hành lang, đứng chờ ở cửa thang máy, vẻ mặt của mấy người đều thập phần mệt mỏi.
“Tôi không biết em ấy hóa ra lại để ý người đàn ông kia như vậy.” Đinh Hoằng giống như đang độc thoại, sắc mặt tiêu điều, “Chính mình bị thương thành như vậy, còn không quên hỏi người kia có bị thương nặng lắm không.”
Lăng Tiếu nghe câu đó, thân mình run lên, ngẩng đầu nhìn Đinh Hoằng.
“Năm đó đem em ấy dằn vặt thống khổ như vậy, hẳn cũng là cái người đàn ông kia đi.” Đinh Hoằng cười cười, thở dài, “Nếu đây là em ấy lựa chọn, tôi đây có cách nào đâu?”
Thằng em trai này, quật cường bướng bỉnh như vậy như thế nào cũng không hối hận. Trên thế giới này dù có nhiều cô gái đáng yêu ôn nhu như vậy, có nhiều tình yêu ngọt ngào ấm áp như vậy, nhưng Đinh Nghi cũng không bằng lòng, vậy cô cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh y, hy vọng y có thể hạnh phúc.
Cho dù là hạnh phúc tan vỡ cũng tốt.
“Đúng rồi.” Đinh Hoằng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lăng Tiếu, “Cậu không phải nói Nhan Mộ Thương đã tỉnh lại sao? Vì sao đến bây giờ cũng không đến thăm Đinh Nghi?”
Lăng Tiếu lúng ta lúng túng không biết trả lời như thế nào, Đường Hoan ở một bên cười lạnh trả lời: “Cậu ta làm sao có thể rảnh đến thăm Đinh Nghi, trong phòng bệnh tất cả đều là nhân viên trong công ty chạy tới nịnh bợ sếp của họ, ngay cả cha mẹ cậu ta cũng đặc biệt trở về nước.”
Đinh Hoằng biến sắc, cười lạnh một tiếng, muốn nói cái gì rốt cục vẫn không nói. Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Đinh Hoằng dẫn đầu đi vào.
Đường Hoan nhìn thoáng qua Lăng Tiếu đi theo phía sau anh ta: “Cậu không đi thăm Nhan Mộ Thương sao?”
Lăng Tiếu lắc đầu, hốc mắt hồng hồng, thấp giọng nói: “Không cần, biết anh ấy không sao là tốt rồi.”
Sau khi biết được Nhan Mộ Thương cùng Đinh Nghi bị tai nạn xe, cậu sợ tới mức cả người thiếu chút nữa ngất đi. Không thể phủ nhận, hai người kia ở trong sinh mệnh của cậu đều chiếm một phần thật lớn, khi cậu chạy tới bệnh viện, lại phát hiện cả hai người đều bị đưa vào phòng phẫu thuật. Sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, Đinh Nghi từ phòng phẫu thuật được đẩy ra vẫn hôn mê như cũ, mà Nhan Mộ Thương chỉ là đầu bị thương, cánh tay bị gãy xương, hôn mê hai ngày đã tỉnh, cũng không có gì trở ngại.
Sau khi Nhan Mộ Thương tỉnh lại, cậu đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn là không đi vào, lặng lẽ rời đi. Cậu vẫn không thể đối mặt với Nhan Mộ Thương, người đàn ông kia đã cho cậu thương tổn quá sâu.
Khi Nhan Mộ Thương tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh viện. Một bàn tay bị bó bột, tay kia thì đang cắm kim truyền nước, trên đầu đầy băng vải. Hắn có chút cố sức xoay người, nhìn thấy trước giường vây đầy người.
Cha mẹ hắn ngồi ở bên cạnh, thấy hắn rốt cục đã tỉnh lại, sắc mặt lo âu dần tan bớt. Mẹ hắn nắm chặt tay hắn, mắt ửng đỏ: “Làm mẹ sợ muốn chết…… tốt rồi, vì sao lại xảy ra tai nạn xe cộ!”
Nhan Mộ Thương ngẩn người: “Mẹ? Mẹ, mẹ và ba saolại về nước?”
“Nhận được điện thoại của thư ký con, nói con bị tai nạn xe cộ, mẹ và ba con lập tức liền mua vé máy bay về nước.” Mẹ hắn nhẹ nhàng thay hắn xoa xoa mặt, “Con hôn mê hai ngày, may mắn không có gì việc lớn gì.”
Trong phòng bệnh đứng xung quanh hắn là cấp dưới trong công ty, trên bàn bên giường đầy đủ các loại hoa tươi, giỏ quả cùng với thuốc bổ. Vừa nghe nói sếp bị thương, mọi người đều vội vàng mang tới, loại thời điểm này không tỏ vẻ nịnh bợ thì đến khi nào đây?
Nhìn thấy một nhà sếp đoàn viên, mọi người cũng không tiếp tục lưu lại sát phong cảnh. Hơn nữa, sau khi sếp tỉnh lại đã nhìn thấy bọn họ, tâm ý đã mang đến, có thể rời đi, vì thế sau khi khuyên giải an ủi nói Nhan Mộ Thương phải an tâm dưỡng thương, bọn họ sẽ làm việc thật tốt, một đám lễ phép rời khỏi phòng bệnh.
Nhan Mộ Thương cả người còn đau, đầu càng đau đến lợi hại. Hắn trong lòng lo lắng cho Đinh Nghi, không biết cậu ấy hiện tại ra sao. Muốn đứng lên, lại giãy dụa không đứng dậy được. Ba hắn cau mày đè lại hắn: “Con vừa tỉnh lại, muốn đi đâu?”
“Con, con còn có một người bạn lúc ấy cũng ở trên xe, con muốn đi thăm……”
“Chính mình đều bị thương thành như vậy rồi, khỏe hơn rồi hẵng đi thăm.” Mẹ hắn vội vàng cũng giúp đỡ đè hắn lại, “Dù sao đều tại bệnh viện này, chờ con có thể xuống giường, chúng ta cùng con đi thăm.”
Nhan Mộ Thương nghe vậy, trong lòng cười khổ một tiếng, để cho cha mẹ hắn cùng hắn đi thăm Đinh Nghi sao? Nói bởi vì hắn muốn cùng người đàn ông kia ở bên nhau, trên xe ầm ĩ lên, cho nên đã xảy ra tai nạn xe cộ?
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng lấy tình trạng trước mắt của hắn muốn xuống giường nhìn Đinh Nghi xác thực có chút khó khăn. Huống chi cha mẹ đều ở trước mắt, đi cũng không tốt lắm. Vì thế đành phải tạm thời nhắm mắt lại, chờ ba mẹ hắn đi rồi nói sau.
Thật sự có nhiều lời hắn muốn nói trước mặt cha mẹ lắm nhưng không thể mở miệng.
Nhan Mộ Thương nằm ở trên giường, lòng tràn đầy bực tực. Hắn nằm tại phòng bệnh cao cấp, cha mẹ thay phiên trông coi ở bên người hắn, sau khi hắn tỉnh lại đã một ngày, muốn đi tìm Đinh Nghi, nhưng vẫn tìm không thấy cái cớ thoát khỏi cha mẹ hắn. Muốn gọi một cuộc điện thoại cho Đinh Nghi, lại phát hiện di động của mình trong vụ tai nạn đã bị hỏng, càng thêm buồn bực.
Lăng Tiếu cùng Đường Hoan cũng chưa đến thăm hắn, Nhan Mộ Thương trong lòng càng bất an mãnh liệt…… Có phải bởi vì Đinh Nghi đã xảy ra chuyện, cho nên bọn họ cũng chưa có lại đây hay không?
Giữa trưa, sau khi Nhan Mộ Thương vừa thức dậy, thấy cha mẹ hắn không ở trong phòng bệnh, thử động động thân mình, đang muốn kêu y tá tiến vào rút kim truyền trên tay để hắn đi tìm Đinh Nghi. Vừa xốc chăn lên, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Đường Hoan đi đến.
“Tỉnh rồi?” Đường Hoan nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn nhìn bốn phía, “Ba mẹ cậu đi rồi sao?”
“Cậu cũng biết ba mẹ tôi đã trở lại?”
“Tối hôm qua đến thăm Đinh Nghi, khi đi qua phòng bệnh của cậu nhìn thấy.” Đường Hoan đối diện hắn cũng không ngồi xuống giường, trào phúng cười, “Vô cùng ôn ào.”
“Đinh Nghi đâu?” Nhan Mộ Thương mở miệng một cái cảm thấy cổ họng đau đến nóng rát, thật vất vả mới thốt ra vài chữ, ”Cậu ấy như thế nào?”
“Vừa tỉnh lại, còn chưa cử động được.”
Nhan Mộ Thương hoảng hốt, giãy giụa muốn đứng lên: “Cậu ấy bị thương thế nào? Có nặng lắm không?”
Đường Hoan ôm hai tay nhìn hắn, sắc mặt anh ta âm trầm giống như tượng băng, sau một lúc lâu, Nhan Mộ Thương nghe anh ta chậm rãi nói: “Tôi không biết. Nhưng màbác sĩ nói…… Ít nhất một con mắt, không giữ được.”
Nhan Mộ Thương cả người lạnh ngắt, một câu cũng không nói nên lời.
“Cậu biết rõ cậu ấy sợ nhất ngồi xe, vì sao không nhắc nhở cậu ấy cài dây an toàn?” Đường Hoan hung hăng nhìn chòng chọc hắn, “Vì sao xảy ra tai nạn xe cộ? Vì sao cậu không cẩn thận một chút?”
Nhan Mộ Thương mặt xám như tro tàn, chính là vẫn không nhúc nhích mặc cho cậu ta chỉ trích tức giận mắng mỏ.
Đinh Nghi…… hỏng một con mắt……
Bởi vì ngồi trên xe hắn, bởi vì cùng hắn cãi nhau, bởi vì hắn trong nháy mắt kia đã quên nhìn đường phía trước.
“Đưa tôi đi thăm cậu ấy.” Từ trong cổ họng gian nan phát ra vài chữ, Nhan Mộ Thương cầm chặt cánh tay Đường Hoan, “Mang tôi đi thăm cậu ấy, nhanh lên!”
“Cậu ấy hiện tại nằm ở trên giường động cũng không thể cử động, trên mắt còn quấn băng gạc, cậu đi thăm cậu ấy thì có cái ý nghĩa gì?” Đường Hoan lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Cậu là định sẽ đối với cậu ấy chịu trách nhiệm sao? Chậc chậc, tôi đây thật đúng là cảm động a!”
“Cậu mẹ nó rốt cuộc có đi hay không?!” Nhan Mộ Thương nổi giận lên, một phen giựt kim truyền trên cổ tay mình xuống, máu tươi chảy ra một vệt, hắn thế nhưng nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, đứng lên muốn đi.
Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, ba mẹ hắn đi vào, trong tay còn mang theo cơm trưa thay hắn mua trở về.
“Con muốn đi đâu?” Mẹ hắn kinh hô một tiếng, vội vàng đi đến phía trước, lại nhìn đến vết máu trên cổ tay hắn, cùng với kim truyền bị hắn tùy tay vứt trên giường, sợ tới mức thanh âm đều run lên, “Con, con làm cái gì vậy?”
Nhan Mộ Thương hít một hơi: “Con muốn đi thăm người bạn kia của con.”
“Chẳng qua chỉ là bạn bè, con đâu cần phải liều mạng đến thăm như vậy?” Ba hắn cũng giận lên, “Con đã quên bác sĩ nói con ít nhất một tuần sau mới có thể xuống giường sao? Trở về nằm cho ta!”
Đường Hoan ở một bên mắt lạnh nhìn.
“Người kia…… không phải bạn của con.” Nhan Mộ Thương rốt cục gằn từng tiếng mở miệng, nhìn thẳng cha mẹ hắn, “Thời điểm xe bị tai nạn chúng con cùng một chỗ, là vì…… con đang chuẩn bị muốn cậu ấy đáp ứng con cả đời này ở bên con.”
Đường Hoan không dám tin mở to hai mắt nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.